Cho nên, Lục Tri Chu sợ Tiêu Niên bị ức hiếp, liền đáp ứng yêu cầu quá đáng đó của ba mẹ.
Đáp ứng làm người yêu theo hiệp nghị với Tiêu Niên.
Đón Tiêu Niên về nhà.
Đặt Tiêu Niên ở bên cạnh chăm sóc.
Còn không oán thán, không hối hận vô điều kiện.
Lúc nhớ lại những chuyện này, Tiêu Niên đã về phòng thu dọn hành lý.
Đúng vậy, cậu ngu ngốc, đầu óc rỉ sắt hồi lâu mới ra được kết luận này.
Hiện tại, hai người đều tự mình thu xếp hành lý, Tiêu Niên cũng đã về phòng được mười phút.
Trên giường cậu toàn là đồ đạc, một bộ quần áo cũng chưa gấp gọn, trong vali cũng lộn xộn, ngổn ngang.
Càng kỳ quái hơn chính là, giờ phút này trong đầu cậu toàn là câu nói kia của Lục Tri Chu: “Anh sợ em bị ức hiếp”.
Tiêu Niên thấp giọng ‘ừ’ một tiếng, nhào lên đống quần áo, vùi mặt vào, ngã lên giường.
Trái tim đã liên tục thình thịch nhảy thật lâu.
Đối với thời gian còn dư lại, Lục Tri Chu không có nói cùng nhau xem gameshow nữa, hắn cho Tiêu Niên một đề nghị mà Tiêu Niên vô cùng vui vẻ tiếp nhận.
Ăn ngon.
Tiêu Niên từ sáng đến giờ chỉ ăn một chén cháo, cách giờ lên máy bay còn lâu, Lục Tri Chu đề nghị ăn no bụng cũng rất hợp lý.
Chờ Tiêu Niên thu dọn hành lý xong đi ra ngoài, Lục Tri Chu ở bên ngoài vừa lúc cúp điện thoại, Tiêu Niên nghe thấy câu cuối, là hắn đã đặt bàn ở nhà hàng xong.
Tiêu Niên: “Hơn ba giờ chiều cũng có nhà hàng mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-chua-tren-toan-the-gioi-deu-bi-anh-an-roi/978837/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.