Em đang nói nhảm gì vậy? Sơ Sênh, ở đây không có nghiệt duyên gì cả, chỉ có anh và em. Em hiểu không?
Lã Hinh dùng tay lắc mạnh hai bả vai nhỏ bé của Sơ Sênh, điên cuồng ép cô phải nhìn nhận vào trong thực tại. Ngạn Bách Ngôn vì mất nhiều máu nên tạm thời ngất lịm, được các y bác sĩ tận tình cầm máu và cứu chữa.
Sơ Sênh hất mạnh bàn tay Lã Hinh ra khỏi người mình, cẩn thận dặn dò A Hào:
- Anh hãy chăm sóc cho Ngạn Bách Ngôn thật tốt. Em sẽ không đến đây nữa!
Sơ Sênh đi rồi, đám đông hiếu kì cũng tản ra, những tiếng chỉ trỏ, xôn xao vẫn không ngừng vang lên trong sảnh chính bệnh viện. Khi cô trở về nhà, hai đứa nhóc đang ngủ say sưa. Sơ Sênh kéo chăn cho chúng, nhẹ nhàng hôn lên trán con, sau đó nằm vật xuống nền nhà, mệt mỏi thở từng hơi chút.
Từ ngày hôm nay, ba mẹ con cô sẽ tự dựa vào nhau, không cần tới bất kỳ ai xen vào trong cuộc sống nữa. Sơ Sênh cũng đã tìm cho hai đứa nhóc một bảo mẫu tận tâm, để cô có thể yên tâm làm việc.
Reng… reng…
Chuông điện thoại reo vang, khiến Sơ Sênh giật nảy mình, vội vàng liếc nhìn màn hình, là số điện thoại của Lâm Ngọc chạy dài. Thông thường, Lâm Ngọc gọi cho cô không phải chỉ là tán gẫu mà ắt sẽ liên quan tới công việc.
- Sơ Sênh!!!
Đầu dây vừa được kết nối, Lâm Ngọc lập tức gào lớn. Giọng nói the thé của cô vang lên inh tai, khiến Sơ Sênh phải nhíu chặt lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/215491/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.