“Anh sẽ để em giữ lại đứa bé, nhưng sau đó em phải sinh con cho anh.”
“Được, tôi đồng ý.”
Vân Nãi mím chặt môi tự bảo rằng không được khóc. Đứa bé trong bụng nhất định không thể bỏ, nó là khúc ruột của cô, nó mang dòng máu của người chồng mà cô yêu thương nhất. Cho dù có mệnh hệ gì đi chăng nữa, cô quyết sẽ bảo vệ đến cùng.
Tối đó, Đoạn Trường An có vẻ xa cách hơn mọi ngày. Anh ta dọn sang ngủ ở một phòng riêng, không âu yếm hay ôm hôn như thường lệ. Đối với Vân Nãi quả đúng là một điều đáng vui mừng. Cô thoải mái hạ lưng xuống chiếc giường êm ái, rất nhanh sau đó chìm vào giấc ngủ.
***
“Bữa sáng của em đây.”
Đoạn Trường An bưng đến một bát cháo thịt bằm nóng hổi kèm một ly sữa tươi.
Như thường lệ Vân Nãi cảm thấy những món đó cũng rất ngon, nhưng hôm nay cô khựng tay lại một lát, nhìn chằm chằm vào bát cháo trước mặt.
Mùi hương này không phải là mùi thơm của thịt bằm hay bất cứ mùi gì khác, nó có chút lạ lạ, giống như mùi thuốc tây.
“Em không đói à ?”
Đoạn Trường An ân cần hỏi han cô.
“Tại sao cháo lại có mùi lạ ?”
Nhận được câu hỏi đó từ cô, Đoạn Trường An có chút bất ổn, sắc mặt liền thay đổi. Dẫu vậy anh vẫn cố gượng cười, xúc một muỗng cháo kề sát miệng cô dỗ dành :
“Nào ăn đi kẻo nóng, em gầy thế này không được bỏ bữa đâu.”
Trực giác của Vân Nãi mách bảo rằng coi không được ăn bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/1168552/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.