“Vâng, tôi sẽ chuyển cái này đến cho anh ta ! Tôi hứa đấy !”
“Cảm ơn bác…”
Vân Nãi nghẹn ngào ôm Hugo khóc nỉ non, đến cả giọng mình cũng phải kìm lại, sợ Đoạn Trường An ngoài cửa sẽ nghe thấy hết mọi chuyện.
Bác sỹ Hugo trấn an Vân Nãi lần cuối, đưa tạm cho cô vài viên bổ sung vitamim C, sau đó mới chỉn chu như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ông giữ khuôn mặt bình tĩnh đẩy cửa bước ra nhưng đã bị Đoạn Trường An dang tay chắn lại.
“Tiểu Nãi làm sao ?”
Đoạn Trường An tra hỏi với chất giọng lạnh lẽo.
“Tiểu thư bị trầm cảm nhẹ do thiếu ánh sáng mặt trời và ở trong không gian kín quá lâu.”
Anh ta nín thinh không đáp lại. Cuối cùng anh thẳng tay gạt bác sỹ Hugo sang một bên, bước vào phòng đóng sầm cửa lại.
“Để anh đưa em ra ngoài vườn hoa hồng dạo một chút nhé ?”
Đoạn Trường An quỳ gối đối diện cô, nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ đang thu lại trong lớp len cừu.
Không biết anh đã chưa đáp ứng điều gì khiến cô lại trở nên như vậy. Ở đây có mọi thứ mà biết bao cô gái trên đời này mơ ước. Bất cứ cô thích gì, anh sẵn sàng đáp ứng. Anh muốn bảo vệ cô, nâng niu cô, hà cớ sao lại sinh chứng bệnh tâm lý như vậy ?
Vân Nãi vẫn ủ rũ không hé miệng nói nửa lời. Đoạn Trường An cũng đã quá quen với việc này nên tự mình mặc thêm cho cô một chiếc áo choàng lông thú ấm áp, bế thốc lên bước ra bầu trời se
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/1168550/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.