🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Kéo Chung Nghị vào danh sách đen cô chặn toà. Bộ phương thức liên lạc của anh. Mạc An Nghiên không rõ anh muốn gì, đôi khi cô cảm thấy anh rất tốt nhưng lời anh nói thật sự khó nghe.

Cô không chấp nhận được, càng không muốn gặp mặt anh vì vậy mà suốt mấy ngày liền cô không đến tiệm bánh chỉ trốn ở nhà, cô từng nói Chu Thanh Hạ đừng trốn tránh vậy mà giờ đây cô thật sự đang trốn tránh.

Trốn tránh sự đeo bám của Chung Nghị, trốn tránh những lời nói khiến cô đau lòng chết đi được.

Suốt bốn ngày liền không ra khỏi nhà, tâm trạng dần tốt hơn liền muốn đến tiệm bánh trên tay cô cầm hộp bánh quy dù sao biết đâu hôm nay Hàn Thiên sẽ đến cho nên mang theo dự phòng tiệm sẽ lại hết bánh quy.

Mạc An Nghiên quấn khăn choàng lên cổ, cô mặc chiếc áo bành tô vì thời tiết lạnh như tuyết rơi mặc dù ở Thụy Sĩ vẫn chưa có tuyết rơi, cô vừa mở cửa nhà ra thì nguyên thân người nặng nề ngã nhào dưới chân, cô hoảng hốt cúi đầu liền phát hiện đó là Chung Nghị.

Anh làm gì ở trước cửa nhà cô vậy? Cũng không mặc áo khoác muốn chết sao, muốn chết còn muốn mang hoạ cho cô.

“Chung Nghị! Chung Nghị anh dậy đi, anh bị làm sao vậy?” Cô lay lay người anh nhưng không chút phản ứng nào.

Đưa tay chạm vào trán anh cô liền rút tay lại, trán nóng như vậy là phát sốt rồi. Mạc An Nghiên thật sự cảm thấy đau đầu cô vội tháo khăn choàng của mình, choàng lên cổ anh rồi mới dùng hết sức của mình nhấc anh dậy.

Cơ thể của anh thả lỏng vì vậy rất nặng, chỉ đành kéo anh vào trong nhà đi đến chỗ sofa. Mạc An Nghiên cắn răng dùng hết sức lực của mình để đỡ được anh lên sofa nằm. Chung Nghị vừa nằm được trên sofa cô liền thở phào nhẹ nhõm “Kiếp trước tôi mắc nợ anh chắc, kiếp này mới gặp mãi không thôi”

Mạc An Nghiên lấy hai cái chăn trên phòng mình xuống đắp cho anh, cô cũng chỉnh lại nhiệt độ trong phòng khách, rồi đi vào trong bếp nấu nước sôi. Sắc mặt của cô không chút cảm xúc, đột nhiên cục nợ từ đâu rơi xuống mấy bữa trước còn mắng người khác bây giờ lại ngất trước cửa nhà người ta.

Phiền chết đi được.

Tuy miệng cô không ngừng mắng chửi anh mà tay cô lại cẩn thận vo gạo nấu cháo, rồi lại xoắn tay áo lấy khăn nhúng vào nước ấm để chườm lên trán cho anh.



Đột nhiên gương mặt của anh cách cô rất gần cô mới nhìn thấy anh lúc không nói gì lại đẹp như vậy, chỉ cần anh mở miệng thì liền biến thành tên khốn làm cô ghét chết đi được.

Vốn dĩ muốn mang bánh quy đến tiệm cuối cùng vẫn phải ở nhà thêm một ngày. Cô không biết anh đã ở ngoài cửa bao lâu đến mức tựa vào cửa nhà cô mà ngất như vậy, tay chân cũng lạnh như nước đá, cũng may là vẫn còn thở nếu không cô thật sự mang hoạ.

Nấu xong cháo cô mới quay lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể của anh sau đó ra ngoài để mua thuốc tiện đường sẽ ghé sang cửa tiệm đưa bánh quy cho Hàn Thiên cô không muốn thất lễ huống hồ chi còn là đàn em học dưới khoá của mình.

Chung Nghị nằm đó anh như chìm vào cơn mê không muốn tỉnh sau khi cô và anh cãi nhau ở tiệm bánh về nhà, anh đợi ở trước cửa nhà cô đến khi đèn tắt mới quay về khách sạn.

Hôm sau phát hiện bị cô cho vào danh sách đen nên anh mới đợi cô ở trước nhà, anh ngày nào cũng đến đợi cô đến tận tối mới rời đi, cửa nhà cô chưa từng mở lấy một lần cho nên anh không thể nào gặp được cô để nói chuyện.

Anh đợi cô ba ngày ngoài trời lạnh, buổi sáng lại không ăn chỉ uống tách cà phê rồi đi tìm gặp cô, ngay cả việc của công ty cũng để cho trợ lý Ngu, nếu để cho Từ Tước Lâu chắc chắn anh sẽ bị mắng một trận vì Chu Thanh Hạ mang thai nên phải chăm sóc rất cẩn thận.

Nằm ở sofa đến tận chiều anh mới nhíu nhíu mài, chậm rãi mở mắt tiếp nhận ánh sáng của đèn phòng khách, chiếc khăn trên trán rơi xuống, Chung Nghị chậm rãi đảo đôi mắt mơ hồ của mình thì nhận ra đây là nhà Mạc An Nghiên.

Còn chưa kịp định hình thì tiếng mở cửa vang lên, Mạc An Nghiên nhìn anh, anh cũng nhìn cô trên tay cầm túi thuốc, trong lòng Chung Nghị có chút vui vẻ.

năm cả túi thuốc

Chỉ là cô thì không như vậy, Mạc An Nghiên đi đến ném cả túi thuốc vào người anh “Tỉnh rồi thì ăn gì uống thuốc sau đó anh về đi”

“Tại sao cho tôi vào danh sách đen?" Anh trầm giọng hỏi.

Cô đang đi về phòng thì xoay người lại “Còn phải hỏi? Chung Nghị tôi mắc nợ anh à tại sao anh cứ muốn làm khó tôi như vậy, anh nói tôi nhỏ mọn tôi chấp nhận, anh nói thế nào cũng được chỉ cần anh đừng đến gặp tôi nữa là được."



“Là tôi nói sai rồi, tôi mới nhỏ mọn, đều là tôi không đúng, tôi không có não mới nói mấy lời đó...

“An Nghiên em đừng tức giận nữa có được không? Tôi sai rồi, tôi nhận lỗi với em, tôi không muốn hủy hôn nữa, cũng không muốn vào danh sách đen”

Chung Nghị cúi cúi mặt thanh âm cũng trở nên khàn khàn vì bệnh.

Một câu xin lỗi không thể thay đổi được lỗi lầm của anh, Mạc An Nghiên cười khổ không nóng không lạnh đáp lại lời anh “Anh đừng như vậy, tôi muốn hủy hôn hơn nữa chúng ta không hợp không thể ở bên cạnh nhau.”

“Chung Nghị có những lời nói ra rồi không rút lại được, anh không thể lắng nghe tôi, anh chỉ đinh ninh suy nghĩ của bản thân anh mặc kệ cảm nhận của tôi... Tôi không muốn kết hôn với anh.” Sự kiên định của cô nhờ học luật mà có, cô không mềm lòng như Chu Thanh Hạ, cô thà chấp nhận đau lòng còn hơn chịu cảm giác dày vò từng chút từng chút để chết dần chết mòn.

Chung Nghị kéo chăn sang một bên anh đặt túi thuốc lên bàn, chân chạm xuống sàn nhà lạnh lẽo đi về phía cô mặc kệ cơ thể mệt mỏi, anh kéo lấy cô ôm vào lòng mình.

Bị anh nắm lấy cô tránh không kịp, Mạc An Nghiên vừa định vùng vẫy thì nhớ ra cơ thể của anh không khoẻ thì dừng ý định đó lại buông xuôi hai tay mặc cho anh gục đầu lên vai cô tay ôm lấy cô không buông.

Ở bên tai cô có thể nghe được giọng nói lí nhí khà. đặc của Chung Nghị.

“An Nghiên trước đây tôi đúng là không biết lắng nghe, bây giờ tôi có thể học, tôi sẽ lắng nghe em nói, cũng sẽ để ý đến cảm nhận của em... Mạc An Nghiên em đừng giận tôi nữa, là tôi không đúng với em, đều là lỗi của tôi, tôi không nên tổn thương em như vậy.”

Nghe xong cơ thể Mạc An Nghiên đông cứng, cô không biểu lộ ra chút cảm xúc nào chỉ nhẹ nhàng thở dài trả lời anh “Anh về đi, sau này đừng đến đây nữa. Tôi mệt rồi, tôi muốn nghĩ ngơi.”

Cô hoàn toàn từ chối những gì anh nói, cho dù cô thích anh nhiều đến như nào thì tôn nghiêm của cũng có, cô không muốn vứt bỏ tôn nghiêm của mình. Lời nào anh cũng có thể nói ra được, mỗi lời nói của anh làm cô đau lòng đến phát khóc.

Chung Nghị không thay đổi, vậy thì Mạc An Nghiên cô cũng sẽ không quay đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.