Hai người đã chuẩn bị xong lễ cưới thì anh nhận được tin cô mang thai đành phải hoãn lại tất cả nghi thức phức tạp chỉ làm một buổi lễ riêng tư có mặt người thân, mà Chu Thanh Hạ cũng không muốn làm lớn cô chỉ cần đơn giản ít người là được.
Vì vậy mà hôn lễ diễn ra kính đáo tuy nhiên ảnh cưới của cô và anh vẫn được báo chí đưa tin rầm rộ, bởi vì bộ ảnh cưới của cô và anh được gọi là bộ ảnh cưới hoành tráng nhất.
Còn sợ sẽ bị người khác mắng chửi không ngờ ở bên dưới đều là bình luận khen cô, còn có bình luận chê bai anh.
Bên dưới đều toàn là những bình luận ngưỡng mộ cô và anh.
Người qua đường: Chú rể không cười tươi thêm chút được sao? Không cười được thì đi ra để tôi đứng vào cạnh cô dâu.
Người qua đường 2: Mẹ kiếp tôi cũng muốn có một bộ ảnh cưới thế này, còn đẹp hơn cả diễn viên nổi tiếng kết hôn.
Người qua đường 3: Cô dâu là luật sư sao? Cô ấy học nhiều điều luật vẫn xinh đẹp như vậy à, sao tôi cũng học luật nhìn lại thì chẳng khác nào bà điên tóc tai bù xù thế này.
Người qua đường khó chịu: Chậc luật sư và chủ tịch sao? Đọc tiêu đề cứ ngỡ là một lão già bụng phệ xấu xí không ngờ người xấu xí là tôi còn bọn họ trai tài gái sắc.
Người qua đường 4: Xinh đẹp thật, Từ Thiếu phải tu mấy kiếp mới lấy được cô ấy chứ hãy chỉ cho tôi.
Chu Thanh Hạ vừa nhấp một ngụm sữa dâu vừa cầm điện thoại đọc cô há hốc mồm không dám tin vào những gì mình thấy. Còn có những bình luật chê bai chồng cô đến mức này thảo nào sáng ra cô đã thấy anh mặt mài bí xị bỏ sang nhà chính gặp ông nội Chung.
Cô cất điện thoại rồi dẹp cốc sữa sau đó mới đi sang nhà chính tìm anh, đi vừa được nửa đường đã nhìn thấy mẹ nuôi đang hái hoa để cắm vào lọ, bà nhìn thấy cô liền vui vẻ bảo cô lại cắm hoa cùng bà.
Ngồi ở bàn trà bên ngoài vườn mát mẻ, nhìn mẹ nuôi cắm hoa rất điêu luyện cứ như là việc quen thuộc cho nên bà cắm lọ nào cũng đều rất đẹp, cô chỉ có thể ngồi nhìn rồi từng chút học theo.
“Hạ Hạ, con có biết Chung Tam thắng bé từ sáng đã chạy sang hỏi ông nội Chung rằng nó có đẹp không sao lại bị mọi người chê bai nhiều như thế.”
Bà vừa nói vừa cười “Con còn không mang chồng con về mẹ sợ nó sẽ hỏi hết tất cả những người có mặt ở Chung Gia mất, cũng thật là chẳng giống ông bố một chút nào.”
Cô cũng cười khổ trả lời lại bà một cách lễ phép “Anh ấy xem ra rất ấm ức, bình thường vẫn thường xuyên chê bai Chung Nhị bây giờ bị người khác chê cho nên mới không cam tâm” Mỗi ngày anh đều hỏi cô Chung Nghị có đẹp trai không tại sao Mạc An Nghiên lại không đồng ý kết hôn với anh ấy.
Làm sao cô biết được rõ ràng Chung Nghị là người muốn hủy hôn Mạc An Nghiên chỉ thuận theo ý muốn của Chung Nghị mà thôi sao, vậy mà anh lại lợi dụng chuyện đó để cô khen anh đẹp trai.
Hai người nói chuyện bên dưới ở trên Từ Tước Lâu và Chung Nghị vẫn đang quan sát thật ra chỉ có anh quan sát cô còn Chung Nghị cứ như sắp chết đến nơi vì Mạc An Nghiên.
Nhìn thấy ánh mắt của anh, anh ta không nhịn được liền hỏi “Tôi thắc mắc tại sao cậu lại đợi cô ấy tận mười năm, mất trắng cũng không muốn đánh mất cô ấy."
Anh không do dự, nhưng cũng không vội trả lời Chung Nghị mà chỉ nở nụ cười mãn nguyện.
“Bởi vì cô ấy là ngoại lệ duy nhất bất cứ ai cũng không thể thay thế được. Trắng tay không đáng sợ mất đi cô ấy mới đáng sợ, cậu tìm đâu được người cậu đợi mười năm cũng đã đợi cậu mười năm, cô ấy vì tôi rất nhiều cũng bao dung cho tôi vậy thì đợi cô ấy mười năm có là gì, tôi đợi cả đời còn được”
“Chỉ tiếc ông trời cuối cùng cũng thương xót cho tôi nên mới không để tôi đợi cô ấy cả đời mà cho tôi ở bên cạnh cô ấy một cách có danh phận cả đời.”
Từ Tước Lâu nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn không dời khỏi bóng dáng cắm hoa của cô, anh thích ngắm nhìn cô như vậy mỗi ngày đều muốn ngắm nhìn cô.
Đầu của Chung Nghị cứ kêu ong ong “Tôi theo đuổi Mạc An Nghiên nhưng em ấy có thể nào cũng không đồng ý.
“Chỉ cậu một cách, làm người xấu khiến cô ấy trở thành người của cậu, như vậy cậu cũng sẽ có một nhà ba người không cần phải ganh tị với tôi nữa.”
Chung Nghị đá vào người anh một cái “Ai ganh tị với cậu chứ, ít ra tôi cũng không bị người khác chê bai là không đẹp trai.
“Không đẹp trai thì sao? Chẳng phải tôi có vợ đẹp sao còn có một tiểu bảo sắp chào đời còn cậu? Ngay cả nhìn người ta cũng không thèm nhìn” Từ Tước Lâu nhếch mép cười khinh bỉ, quăng cho anh ta một ánh mắt chê bai đầy khiêu khích.
Không nhịn được Chung Nghị chưa bao giờ nói thắng được Từ Tước Lâu liền quay xuống dưới lớn tiếng gọi “Chu Thanh Hạ em mau manh chồng em về dạy lại đi, nếu không tôi đánh chết cậu ta đấy”
Cô thoáng chốc giật mình nhấn đầu quay lại nhìn lên ban công liền thấy anh và Chung Nghị đứng bên trên nhìn xuống, cô cố gắng nói lớn.
“Từ Tước Lâu, anh mau xuống đây cho em. Nếu không tối nay không cần về nhà nữa.”
Anh vừa nghe xong liền sững người liếc nhìn Chung Nghị vẫn đang vui vẻ cười khinh anh “Em đợi anh một chút.”
“Thảo nào Mạc An Nghiên chê bai cậu, đúng là cô ấy rất có mắt nhìn người.”
Hàng chân mài của Chung Nghị nhíu nhíu lại đầy khó chịu khi anh rời đi, anh ta bây giờ muốn gặp được Mạc An Nghiên đúng là rất khó, huống hồ chi phải nhờ đến Chu Thanh Hạ gộ thì Mạc An Nghiên mới đến.
Chọc anh như vậy liệu anh có bảo cô không giúp anh ta nữa không? Mẹ kiếp đúng là đau đầu mà.
Từ Tước Lâu nhanh chóng đi xuống bên dưới, nếu không tối nay vợ anh sẽ cho anh ngủ bên ngoài mất, anh là hèn hạ đi xuống mặc kệ tên chết tiệt Chung Nghị còn hơn là bị cô bỏ ngủ bên ngoài.
Không ngủ cạnh cô với anh chẳng khác nào là cực hình, anh không muốn trải nghiệm cảm giác ngủ bên ngoài một chút nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]