Quay về từ lễ kỷ niệm anh lại trở nên rất kiệm lời cô càng không rõ nguyên nhận chính xác.
Từ Tước Lâu buổi tối sau khi cùng Chung Nghị ở quán bar trở về anh nhìn thấy cô nằm trên sofa ngủ quên cánh tay vẫn đang nắm chặt điện thoại, trong đầu anh chẳng hiểu sao lại trống rỗng.
Cởi bỏ chiếc áo bành anh đắp lên người của cô, không dám mạnh tay mà từng chút đỡ lấy cô vào lòng mình bế cô về phòng ngủ, trái tim anh đột nhiên đập rất nhanh khiến anh dần trở nên khó thở, mà cô trong lòng khể dùng mặt cọ cọ vào người anh.
Đặt cô lên giường cẩn thận mới kéo chăn lên đắp cho cô, Chu Thanh Hạ cứ thế như con mèo nhỏ chỉ lộ ra mỗi cái đầu lúc này khoé môi anh mở nở nụ cười cúi đầu hôn cô
“Cứ khiến người khác nảy sinh tham lam như vậy, tiểu hồ ly có phải em muốn mạng anh không.”
Chu Thanh Hạ khẽ động đậy cô lấy tay đẩy chăn ra, môi mấp mấy, nước mắt không hiểu sao cứ thế mà lăn dài trên gò má của cô “A Lâu... Đừng đi anh đừng đi..”
“A Lâu em không tìm thấy nhà chúng ta, em không tìm được..”
Cô bật khóc với đôi mắt nhắm nghiền như đứa trẻ, tay chân không yên phận mà ném cả chăn xuống nền nhà khiến anh hốt hoảng nắm lấy tay cô, não anh như muốn nổ tung sắc mặt cũng trở nên tối mịt lay lay cô “Hạ Hạ, anh ở đây đừng sợ anh ở đây”
Anh lay cô một lúc thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-tinh-yeu/3711684/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.