Chương trước
Chương sau
Lúc đầu cô chỉ nghĩ là Từ Tước Lâu say rồi anh khó chịu cho nên mới toát mồ hôi không ngờ là chỉ một lúc sau Từ

Tước Lâu lại phát sốt cả người anh nóng như lửa, đôi mắt của anh mơ hồ phũ một tầng sương mỏng.

Anh nắm chặt tay cô không có ý định buông tay cô ra, trong vô thức sợ rằng lần này anh buông tay cô thì sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại cô nữa "Đừng đi."

"Anh phát sốt rồi, em đi gọi cho trợ lý Ngu chúng ta đến bệnh viện." Chu Thanh Hạ cô nắm lấy tay anh, ngay lúc này cô mới cảm nhận được việc Từ Tước Lâu đã là một phần trong cuộc sống cô rất lâu rồi.

Nhìn anh trong cơn sốt nửa tỉnh nửa mê lại nắm chặt lấy tay cô không muốn buông.

Từ Tước Lâu nắm chặt tay cô, cho dù cô gỡ tay anh ra thế nào cũng không thể gỡ được "Em đi rồi có quay lại không?"

"Anh buông tay ra trước, em nhất định sẽ quay lại sẽ không rời khỏi anh có được không, anh đợi em chỉ một chút thôi." Bởi vì Chu Thanh Hạ để điện thoại bên ngoài cho nên cô phải tìm điện thoại mới gọi được cho trợ lý Ngu.

Anh nghe cô nói vậy mới yên tâm mà để cô đi, bản thân co người lại vô cùng khó chịu, mồ hôi toát đầu trán anh, thật ra đây không phải lần đầu, trợ lý Ngu đi cùng anh lâu như vậy anh ta hiểu rất rõ anh trải qua những gì.

Chu Thanh Hạ tay chân run rẩy gọi cho trợ lý Ngu, nước mắt cô sắp tuông trào đến nơi rồi, nổi bất an như muốn nuốt chết cô khi nhìn thấy anh như vậy, nếu nói ngoài ba cô ra thì ở Bắc Thành cô cũng chỉ có anh được tính là người quen biết lâu năm nhất.

Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, cô đã nhanh chóng lên tiếng giọng điệu của cô gấp gáp đến mức trợ lý Ngu cũng cảm thấy bất an "Trợ lý Ngu, anh đến đây có được không? Tước Lâu anh ấy phát sốt rồi, sốt rất cao phải đưa anh ấy đến bệnh viện."



"Cô tìm gì giúp cậu ấy hạ sốt trước, tôi đến ngay." Trợ lý Ngu vừa nghe xong đã bật tung chăng cầm lấy chiếc áo khoác mặc vào rồi cúp máy lái xe rời khỏi khách sạn.

Lúc này cô chỉ có thể tìm nước nóng rồi dùng khăn lau người cho anh, tay chân cô run rẩy vẻ mặt trắng bệch đến đáng sợ. Từ Tước Lâu mơ hồ nhìn thấy cô bước vào phòng anh mới yên tâm, nắm được tay cô xong liền chìm vào cơn mê mắt không mở nối.

Một lúc sau trợ lý Ngu đến hai người đưa anh đến bệnh viện, sắc mặt của trợ lý Ngu còn nghiêm trọng hơn cả cô.

Sau khi Từ Tước Lâu hôn mê được đưa vào cấp cứu, Chu Thanh Hạ vẫn không yên tâm trên người cô chỉ mặc chiếc áo khoác cardigan mỏng, ngồi trước phòng cấp cứu ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào bên trong không muốn dời sang nơi khác.

Trợ lý Ngu đứng bên cạnh một lúc cuối cùng nhìn về phía cô, anh ta không chịu nổi nữa giọng nói nghiêm trọng nói với cô "Luật sư Chu, tôi có thể nói chuyện với cô một chút không?"

Cô ngấn đầu nhìn anh ta rồi gật đầu, bước theo anh ta ra bên ngoài bệnh viện, hai người đi đến chỗ băng ghế bên ngoài ngồi xuống, cô không biết có chuyện gì chỉ cảm thấy trợ lý Ngu có rất nhiều điều muốn nói với cô.

Hai người im lặng một lúc trợ lý Ngu mới cúi mặt nói với Chu Thanh Hạ "Chuyện cậu ấy phát sốt kiểu này đã rất nhiều lần rồi, tôi đi theo cậu ấy một thời gian khá dài là do trước đây ba cậu ấy có ơn với nhà tôi..."

Anh ta dừng lại một chút mới thở dài nói tiếp "Cậu ấy đã từng mắc bệnh trầm cảm sau khi ba cậu ấy qua đời, nhưng vốn dĩ bệnh đó không phải vì ba cậu ấy mất mà là vì cô, 10 năm trước khi cô biến mất cậu ấy đã nhờ rất nhiều người đi tìm, ngay cả việc quỳ xuống cầu xin mẹ mình. Vốn dĩ cậu ấy và mẹ cậu ấy trước nay không thuận,

Từ Phu Nhân luôn muốn ép cậu ấy thành còn rối để bà ấy điều khiển nhưng cậu ấy đã luôn chống lại bà ấy cho nên bà ấy không giúp cậu ấy tìm cô. 10 năm qua tôi không rõ cô sống thế nào, nhưng cậu ấy thật chất sống không tốt như những gì cậu ấy thể hiện, cô có biết bệnh trầm cảm khiến cậu ấy suýt bỏ mạng đến hai lần, đều do cậu ấy muốn tìm đến cái chết, nhưng lần nào cũng là tôi nói dối đã tìm thấy tin tức của cô cho nên mới kéo cậu ấy về."

"Luật sư Chu cô thật sự không có tình cảm với cậu ấy sao? Cô thật sự không muốn bên cạnh cậu ấy? Từ Tước Lâu cậu ấy chất vật sống với niềm tin cô sẽ quay về, cậu ấy vì cô mà phát bệnh, cũng chỉ vì cô mà sống tiếp. Sau khi ba cậu ấy qua đời cậu ấy cũng rất khổ sở nhưng sau khi cô rời đi cậu ấy mới phát bệnh, tôi hi vọng cô có thể rộng lượng ở lại bên cạnh cậu ấy." Trợ lý Ngu đưa mắt về phía cô như muốn cầu xin hãy cứu lấy Từ Tước Lâu, anh ta sợ rằng nếu anh lại phát bệnh thì sẽ thật sự không cứu được mất, lúc tìm được cô trong lòng anh ta đã rất vui vì Từ Tước Lâu có thể tìm được người muốn tìm.

Nhưng không ngờ ba cô lại liên quan đến vụ tai nạn của ba anh, cho dù biết rằng không thể vậy mà Từ Tước Lâu đã không tin, anh chọn lừa dối bản thân chỉ muốn bên cạnh cô, chưa từng đổ lỗi cho cô cũng chưa từng trách anh luôn nói với chính mình rằng cô không liên quan đến những chuyện của người lớn.



Chu Thanh Hạ bất lực, trên gương mặt xinh đẹp, ngũ quan đẹp đến mức người người động lòng, mái tóc cô xoã dài phía sau chỉ là đôi mắt của cô lại hiện lên vẻ đau lòng.

Cô chỉ cười như khóc, giọng cũng nghẹn ngào "Tôi tất nhiên thích anh ấy. Trợ lý Ngu nhưng anh cũng phải hiểu răng thế giới của tôi và Từ Tước Lâu không giống nhau, tôi phải điều tra chuyện của ba tôi nó rất nguy hiếm, tôi không thể liên lụy anh ấy."

"Vậy thì sao? Sao cô không hỏi xem cậu ấy có sợ nguy hiểm không, cậu ấy không sợ thì tại sao cô phải sợ? Mạng của cậu ấy từ lâu đã năm trong tay cô, cho dù cô từ bỏ cậu ấy cô nghĩ xem cậu ấy sẽ thế nào? Không phải cũng bỏ mạng sao."

"Tôi chỉ nói cho cô biết, 10 năm Từ Tước Lâu đi qua không dễ dàng, cô quyết định ở lại bên cạnh cậu ấy hay rời đi thì là lựa chonn của cô mà thôi... Chỉ là lần này tôi không thể cứu lấy cậu ấy được nữa." Trợ lý Ngu không thể cứu lấy anh thêm lần nào nữa, anh ta không thể nói dối, thà không gặp lại bây giờ gặp lại rồi Chu Thanh Hạ vẫn quyết định vứt bỏ anh thì anh ta còn có thể nói dối thế nào nữa.

Anh ta rời đi chỉ còn lại Chu Thanh Hạ ngồi ở đó, bóng lưng cô đơn, bất lực ngồi ở trong màng đêm tĩnh mịch chỉ có ánh sáng từ hành lang bệnh viện, cô phải làm sao mới phải? Rốt cuộc cô có thể ở bên cạnh anh hay không.

Tại sao lại như vậy, anh tại sao lại biến cô thành kẻ xấu thế này chứ? Tại sao lại đợi kẻ như cô tận 10 năm, cô thất hứa như vậy anh nên tức giận mà vứt bỏ cô đi chứ

Tại sao phải sống khổ sở như vậy, rốt cuộc Từ Tước Lâu đã trải qua những gì? Chỉ qua lời nói mà trợ lý Ngu nói đã thấy kinh khủng hơn cô rất nhiều rồi, hoá ra 10 năm không dài, chỉ gói gọn trong ba chữ Từ Tước Lâu.

Chu Thanh Hạ cô bỏ lỡ anh tận 10 năm, cô không hề biết khi cô đang chật vật với sự thật anh cũng đã sống một cuộc sống khổ sở không có ánh sáng như vậy.

"Từ Tước Lâu, tại sao lại phải chịu đựng vì em như vậy." Không nhịn được cô bật khóc, xoè tay ôm lấy mặt bật khóc nức nở như đứa trẻ phạm phải sai lầm không thể thay đổi.

Bóng lưng cô run lên, tiếng nức nở của cô bên ngoài bên trong lại là tiếng dụng cụ y tế mà bác sĩ đang cấp cứu cho anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.