Cả nhà họ Lục náo loạn hết lên, ai nấy cũng đứng ngồi không yên. Đang yên đang lành nhị tiểu thư đột ngột mất tích, đã một ngày trôi qua bên cảnh sát cũng không tra được thông tin gì.
"Tại con mà... Lúc đầu em ấy bảo dừng xe, phải chi lúc đó con ngăn em ấy lại thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này.", Lục Anh khóc sướt mướt.
Còn bà Lục nghe tin xỉu lên xỉu xuống, người giúp việc đang chăm sóc trên lầu, ông Lục không nói gì, nhưng người vẫn tràn đầy sự tức giận không thể trút ra ngoài.
"Con về phòng đi đừng đứng ở đây khóc nữa."
Lục Anh lau nước mắt, cô hức hức lên vài cái mới quay người đi ra ngoài, cửa khép lại tiếng khóc chợt tắt ngang.
Về bên phía sở cảnh sát cũng đang điều tra, tất cả thông tin điều đúng như lời của đại tiểu thư Lục gia nói, này là cố tình mất tích hay là bị bắt cóc thật, cái này phải cần xác định rõ ràng, người Lục gia đúng có địa vị nên không thể lơ là được.
Lục Anh bước vào phòng, gặp mẹ mình sắc mặt không mấy tốt, cô bước đến nhào ôm lấy bà cười đắc ý: "Mẹ ơi thắng rồi, lần này nó khó mà về được cái nhà này."
Bà ngồi dậy thở dài: "Không bệnh mà uống thuốc muốn thành bệnh rồi."
"Chiều nay bên Trương gia đến đây, lúc đó con lo mà thu sếp ổn thỏa."
Trương gia hay tin cũng đến nhà Lục gia một chuyến, vẫn muốn xác định kỹ thông tin, vì vậy chuyện hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-sinh-menh/2688705/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.