Hôm nay là ngày cô chuẩn bị đến nhận việc, đáng ra cô đã xin vào làm từ hai năm trước không phải vì anh ngăn cản thì cô đã làm từ sớm rồi không để trễ thế này mới đi làm.
"Con thấy mẹ nên ở nhà với hai đứa con thì hơn."
Cả bốn người đang ăn sáng trên bàn, nghe được giọng nói trẻ nhỏ cất lên, Lục An Tràm khựng tay lại ngước mắt nhìn con trai lớn của mình.
"Con muốn nói gì?"
Mai Cẩn Đồ khoanh tay lại, nghiêm túc nói: "Ba không thiếu tiền mẹ không cần phải vất vả ra ngoài đi làm, ở nhà chơi với con không tốt sao?"
Thấy con trai lo nghĩ cho cô như vậy, lòng cảm thấy sinh ra hai đứa không uổng công tí nào: "Con biết nghĩ như thế mẹ thật vui, nhưng mà con vẫn không hiểu, mẹ lớn rồi cũng đã sinh ra hai đứa, không thể ru rú trong nhà mãi được, coi như mẹ ra ngoài du lịch cho khuây khoả đi."
Nhìn hai đứa nhỏ ngoan ngoãn yên lặng, cô hài lòng, ánh mắt vô thức nhìn người ngồi kế mình, mắt chạm nhau cô nháy mắt tươi cười với anh một cái nhưng lại bị làm lơ, nụ cười cô chợt tắt, cô bĩu môi nhìn anh.
"Người già càng ngày hẹp hòi."
Mai Cẩn Nghiêu nghe thấy lời lầm bầm trong miệng cô, anh hít một hơi đem cơn giận nuốt ngược vào trong, nhưng tay lại không yên phận.
"Ui.", Cô giật mình nhìn xuống bàn tay để trên đùi người, mắt tỏ vẻ không hiểu nhìn anh: "Sao anh nhéo em?"
"Cẩn thận cách ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-sinh-menh/2688651/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.