Chiếc xe đạp điện đang chạy rất là đầm, bỗng cô lóe mắt chỉ tay: "Hai đứa thấy nơi đó chưa? Chính là lúc trước mẹ...", Cô chưa nói hết nhìn lại thấy đèn đỏ vội thắng gấp.
"Ui."
Lục An Tràm nghe tiếng than ở phía sau cô liền quay lại: "Mẹ xin lỗi."
Cậu xoa đầu vừa xua tay, thật sự không có gì để đáp lại mẹ, cậu đã cạn ngôn rồi.
Trương Kỳ ngồi trong xe, vô tình nhìn qua bên ngoài, nhất thời kinh ngạc còn tưởng mình hoa mắt, vội hạ cửa xe xuống, nhìn hướng đối diện mà gọi thử: "Lục An Tràm!"
Người kia nhìn qua liền chắc chắn cô chính là Lục An Tràm.
Nghe tiếng ai gọi cô cũng vô thức quay sang, nét mặt cũng kinh ngạc một chút, người này không phải là hôn phu của Lục Anh sao.
"Anh rể gọi em?"
Trương Kỳ nghe cũng sa sầm mặt: "Tôi đã ly hôn với cô ta rồi."
Lục An Tràm mở to mắt, thì ra đã kết hôn, à cũng đúng đã mấy năm rồi, cô nhìn vẻ mặt người kia đột nhiên tối lại, nhưng không mấy quan tâm.
"Ơi nhìn kìa, hình như là Trương Kỳ đó!"
Bất ngờ bị mọi người chỉ Trương Kỳ vội nói: "Có rảnh anh sẽ tìm em."
Tìm cô làm cái quái gì.
"Mẹ là ai vậy?"
Cô lắc đầu: "Người không bình thường."
"Thật sự là Trương Kỳ đó! Tiếc ghê vừa rồi không kịp xin chữ ký."
Nghe xong Lục An Tràm cũng đoán được phần nào, chắc là người của quần chúng, nhưng cô nhún vai chẳng để ý đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-sinh-menh/2688615/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.