Biết cô không có ý xấu hại người, nhưng Mai Cẩn Nghiêu lại có, cho người âm thầm nhốt người chờ vài bữa anh nhàm chán sẽ đến đó trò chuyện với cô ta, đương nhiên chuyện này vợ anh không hề hay biết.
Cảm nhận người bên cạnh ngồi dậy, Lục An Tràm từ từ dụi mắt mở ra, tay kéo tay anh lại: “Anh đi đâu vậy?”
Mai Cẩn Nghiêu xoa đầu cô: “Ngoan ngủ đi, anh có việc qua thư phòng một lát sẽ về.”
Cô gật đầu rồi nhắm mắt lại.
Xe đợi phía dưới, Mai Cẩn Nghiêu đã thay một bộ quần áo, khoác thêm một cái áo choàng màu nâu to lớn bên ngoài để cản lại cái gió lạnh, trước khi đi còn nhanh chóng nhìn lên căn biệt thự một lần nữa mới cho xe chạy đi.
Mới vào đến nơi đã nghe tiếng la hét thảm thiết của người phụ nữ: “Thả ra! Ba mẹ cứu con!”, Lục Thi Thi nước mắt dàn dụa, nơi này rất lạnh không thấy một bóng người, cô lại sợ tối, càng sợ cái nên rùng rợn này.
Bóng người xuất hiện, đang an nhàn ngồi ở ghế cách cô hai mét, Lục Thi Thi nhất thời kích động vội nhào đến nhưng chiếc dây xích ở hai chân ngăn hành động cô ta lại.
“Cứu… Cứu tôi! Làm ơn cứu tôi đi!”, Cô vừa khóc vừa mừng vì đã thấy được gương mặt này, không bao lâu chứng kiến con ngươi của người đàn ông đối diện có vấn đề, cô không khỏi sợ hãi run người theo bản năng lui về sau.
Mai Cẩn Nghiêu cười như không cười: “Muốn làm vợ tôi sao? Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-sinh-menh/2688608/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.