"Em... không dám nữa, xin anh."
Lời nói của cô nghẹn ngào có phần không cam tâm nhưng Cố Quyền cũng chẳng màn để ý.
Bé con của anh chỉ có thể thuộc về một mình anh bọn đàn ông đó là cái thá gì mà dám đụng vào da thịt của cô.
"An An của anh là ngoan nhất."
Cố Quyền lúc này mới nở nụ cười mãn nguyện mà bế cô từ trong bồn tắm ra.
Sau khi Tuyết An tỉnh dậy cũng đã qua ngày hôm sau, vừa định ngồi dậy thì cảm thấy khắp cả người mình đau nhức có chút ớn lạnh.
Tuyết An đảo mắt một lượt, máy lạnh đã bị tắt rồi có khả năng là đã bị cảm.
Tối qua Cố Quyền không đưa cô về nhà mà để cô ngủ ở phòng anh, nghĩ đến đêm qua Tuyết An lại cảm thấy sợ.
Lần đầu tiên Cố Quyền ra tay nặng với cô như vậy.
Cạch.
"Ăn sáng."
Tuyết An ngồi trên giường nhìn Cố Quyền bưng một khay thức ăn đi lại đặt xuống bàn. Cũng không biết bây giờ bản thân mình nên đối diện với anh như thế nào.
Là cảm giác sợ hãi hay là tự trách bản thân vì lừa dối anh?
Cố Quyền đi đến ngồi xuống trước mắt Tuyết An, anh tiến tới một chút cô lại lùi vào một chút đến khi bị áp tới đầu giường không còn đường lui thì cô mới miễn cưỡng nhìn anh lấy một cái.
Cố Quyền thấy Tuyết An không còn đường lui nữa thì mới kéo cô ôm vào lòng chủ động nhận lỗi trước.
"Xin lỗi An An hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-nuoi-nhot-tinh-yeu/3038434/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.