"Được được không chêu chọc thì không chêu chọc, cô bé uống với bọn anh một ly xem như ra mắt được không." Hoắc Dạ đứng lên rót rượu cho cho từng người trong bàn.
Cố Quyền dùng tay mình che lên miệng ly của Tuyết An, ý bảo Hoặc Dạ không cần rót rượu cho cô.
"Cô ấy không uống rượu."
Tuyết An từ đầu đến cuối vẫn một mực im lặng nghe bọn họ nói chuyện. Sở dĩ cô cũng không biết cùng bọn họ nói chuyện gì, ai hỏi gì thì trả lời nấy.
Với tính cách của Cố Quyền không biết anh có nể mặt bọn họ là bạn bè thân thiết hay không trước đây với những người con trai tiếp xúc bên cạnh cô thì thái độ của Cố Quyền thay đổi rất nhanh thậm chí nếu mất kiểm soát còn có thể bạo hành cô.
Lúc này khách mời bắt đầu đến đã đông Phó Mặc phải rời bàn để đi tiếp khách, một lúc sau thì Hoắc Dạ và Mạc Diễn cũng rời bàn đi uống với các người khác chừa lại không gian riêng tư cho Cố Quyền và Tuyết An.
"Sao vậy, không thích nơi này hửm."
Cố Quyền đưa tay qua eo kéo Tuyết An sát vào người mình thoải mái mà ngửi mùi hương trên người cô.
"Không có." Tuyết An mím môi trả lời.
Chỉ là lần đầu cô đến những nơi sang trọng và toàn là những người kinh doanh, phú nhị đại còn nhìn lại bản thân mình thật sự không xứng để ngồi ở đây nên có chút không thoải mái.
Cứ cách vài phút sẽ có vài người tiến lại chỗ của cô và Cố Quyền để mời rượu anh còn buông ra những lời nịnh bợ quá sức khoa trương để lấy lòng cũng như nhờ vã anh một chuyện gì đó.
Nghe bọn họ nói chuyện Tuyết An không hiểu gì cả nên kéo nhẹ tay áo của Cố Quyền.
Biết cô gọi nên anh cũng vui vẻ mà cuối thấp người xuống một chút để dễ nghe vì tiếng nhạc có chút lớn.
"Em đi vệ sinh một chút."
"Có cần anh đưa em đi không?"
Tuyết An nghe được lời này thì ngượng đỏ mặt vô thức lén nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt Cố Quyền anh ta còn đang nhìn họ mà cười.
"Không cần em tự đi."
Tuyết An đánh anh một cái vào ngực rồi trực tiếp rời đi.
Cố Quyền cười cười nhìn theo bóng lưng của cô gái nhỏ đi xa rồi mới quay lại nói chuyện với người kia.
Vào nhà vệ sinh Tuyết An đứng ở trước gương chỉnh lại tóc tai một chút rồi sau đó rửa tay.
Ngoài cửa vừa hay có một cô gái bước vào, Tuyết An nhìn qua gương thấy cô ta đang nhìn mình một lượt chắc hẳn là đang đánh giá cô.
Cố ta nở một nụ cười giễu cợt đi lại bồn rửa tay đứng kể Tuyết An.
"Cũng rất tầm thường, cô làm cách nào mà quyến rũ anh ấy hả."
Tuyết An ngẩn đầu lên quay sang nhìn cô ta, anh ấy mà cô gái này nhắc đến ở đây chắc hẳn là Cố Quyền.
"Cô là ai?"
"Tôi tên Lạc Tranh, là ai nhỉ?" Cô ta giả vờ suy ngẫm rồi nói tiếp.
"Có thể nói là người tinh bí mật của anh ấy."
Tuyết An dường như chết lặng, đương nhiên cô sẽ không tin lời của Lạc Tranh nói, nhưng nhìn qua cô ta và cô thật sự rất khác biệt.
Có thể nói Lạc Tranh thật sự rất đẹp ba vòng vòng nào ra vòng nấy, nhìn cách ăn mặc và đi đứng thì đủ biết là một người chi tiêu rất lăng xả.
"Tôi không hiểu làm ơn tránh ra."
Tuyết An nói xong thì liền bỏ đi, nhưng đi chưa được vài bước thì bị lời nói của Lạc Tranh làm cô phải dừng lại suy nghĩ.
"Cô nghĩ cô xứng với Cố Quyền sao? anh ấy là người có tiền chẳng qua muốn cùng cô chơi đùa một chút liền nghĩ đó là sự thật? Tôi đã ở bên anh ấy hai năm rồi con người anh ấy tôi là người hiểu rõ nhất."
Lời của Lạc Tranh giống như một mảnh vở đâm vào trúng tim đen của Tuyết An.
Không phải cô ta nói không đúng, cô cũng đã từng suy nghĩ đến vấn đề này rồi. Thật sự giữa Cố Quyền và cô nói đến gia thế, hoc lực, tiền bạc tất cả cô đều bị Cố Quyền bỏ lại xa phía sau.
Cũng đã từng chứng kiến rất nhiều người cô từng quen biết họ yêu đương cùng với các công tử, thiếu gia có tiền không bao lâu các người đó chơi chán rồi sẽ đá họ đi.
Cô từng cầu nguyện bản thân của mình đừng giống họ bởi lẽ cô thật sự rất yêu Cố Quyền, nếu như một ngày anh thật sự sẽ bỏ rơi cô lại phía sau không biết bản thân mình sẽ như thế nào.
Lệ Tâm đã từng khuyên cô nên từ bỏ rất nhiều lần vì cô ấy là người ngoài cuộc có thể nhìn rõ một phần nào đó sự lạnh lùng và tàn nhẫn của Cố Quyền, thậm trí Tuyết An còn bị Cố Quyền bạo hành nhưng cô vẫn một mực tin tưởng tình yêu mà mình giành cho Cố Quyền.
"Sự thật hay không thì tôi không biết nhưng hiện tại tôi mới là bạn gái thật sự của anh ấy, chuyện này tất cả mọi người đều biết."
Lạc Tranh khẽ cau mày, thật không ngờ tới trước câu trả lời này của Tuyết An.
"Không giả vờ làm con thỏ ngốc nghếch luôn im lặng nữa sao?" "Cô tin hay không sau khỉ trở về nước buổi tối mười giờ ở khách sạn Hoàng Gia phòng 307."
Nói xong Lạc Tranh rời khỏi phòng vệ sinh, lúc đi ngang qua Tuyết An còn không quên cố ý đụng một cái vào vai của cô rồi cười một cách mãn nguyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]