Từ khi được Linh Lan cứu, hắn đêm nào cũng ra bãi đá ngầm gọi cô lên, nói được vài câu Linh Lan vẫn dè chừng đàn ông nhân loại liền tìm cớ bỏ về.
Hơn 1 tháng qua đi, Lãnh Đình chưa từng có hành động nào quá quắc, Linh Lan cũng dần buông bỏ phòng bị, hai người dần trở nên thân thiết.
Vì gần đây xảy ra chinh chiến ở gần hải vực, cứ cách mấy ngày, đêm xuống hắn mới cưỡi ngựa đến bờ biển xem xét, gọi Linh Lan ở dưới nước trồi lên, hai người gặp nhau nói chuyện hàn huyên.
Tiểu công chúa sau khi bị từ hôn lúc nào cũng buồn rầu, là viên ngọc quý của biển cả, quen thói được nuông chiều, ban ngày ở thủy cung thì làm trận làm thượng với anh trai, ban đêm lại khóc than với người đàn ông trên đất liền.
Trên phiếm đá lạnh lẽo, sóng biển vỗ về từng đợt dịu êm như khúc nhạc dung dương, hòa vào là tiếng nói ngọt ngào nhưng uất nghẹn.
" Vị hôn phu vứt bỏ ta, vì một công chúa nhân loại mà từ bỏ hết thảy
Ta là công chúa cao quý bậc nhất biển cả, hắn lấy ta rồi sẽ được chia nửa giang sơn...vậy mà...
Vậy mà hắn vẫn không cần... "
Linh Lan nói được một lúc lại khổ sở khóc lớn, nước mắt rơi xuống là những hạt trân châu như ngọc, rớt đầy xuống tay Lãnh Đình, có mấy hạt còn vương trên cả bãi đá và dưới nước.
Gió biển rất to, mái tóc dài bị cơn gió cuốn sạch sẽ ra sau lưng, đôi gò bồng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-my-nhan-ngu/2870730/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.