" Cô là....? "
Nữ hầu ngây ngốc tại chỗ chưa kịp tiếp thu, nhìn cách ăn mặc lạ lẫm họ lầm tưởng Linh Lan là người Ba Tư, là khách nên họ cung kính đáp.
" Vâng ạ, nô tì gần được 4 tháng rồi....
Tiểu thư đây...cũng... "
" Ta cũng mang thai, được hai tháng rồi mà vẫn chưa sinh... "
Tiểu công chúa tự tin vỗ nhẹ vào bụng nhỏ khoe khoang, cười cười nói, lời lẽ ngây thơ thành thật khiến cho hai nữ hầu kia nghe mà đinh tai nhức óc.
- Mang thai hai tháng đòi sinh? Người này thần trí có ổn không nhỉ?
Hai nữ hầu nhìn nhau cười trừ, nghĩ cô là khách không dám nói xấu thẳng mặt.
Linh Lan là nhân ngư mang thai sẽ khác biệt với con người, nghe nói con người mang thai tính bằng ngày tháng rất dài. Cũng bởi lẽ đó mà cô tò mò muốn tìm hiểu chuyện, vì đứa con cô đang mang trong bụng có một phần dòng máu của con người.
Cánh tay của cô vô thức tự ý xoa xoa bụng của nữ hầu, dịu dàng hỏi.
" Cô mang thai có cảm giác gì không?
Ta mang thai hai tháng chưa sinh cũng chẳng có cảm giác gì... "
Cuối câu có đôi phần ngập ngừng, ánh mắt bẽn lẽn tự đánh giá vào bụng mình, nữ hầu không nhịn được trào phúng, đáp.
" Tiểu thư, mới mang thai hai tháng thì làm sao sinh được....
Với lại người mang thai phải có cảm giác chứ? "
Người kia len lén che miệng cười chê, chưa từng thấy người nào ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-my-nhan-ngu/2870483/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.