Sáng hôm sau Băng đã dậy rất sớm, cô đi xuống dưới nhà ăn sáng trước. Viết một tờ giấy ghi sẽ đến nhà Mộng Khiết chơi để Thiên Vũ yên tâm rồi mới đi. Cô chả muốn nhìn mặt Thiên Vũ bây giờ.
Lúc Thiên Vũ tỉnh lại thấy tờ giấy thì gọi điện cho Băng nhưng cô không nghe. Nhắn tin dài như trang giấy cô cũng không đọc. Anh đành phải gọi cho Mộng Khiết, biết Băng ở đấy anh mới yên tâm.
Vì tối hôm qua Băng hơi khác nên Thiên Vũ quyết định trưa về ăn với cô. Băng về đến nhà thấy Thiên Vũ chỉ chào anh một câu rồi đi lên. Thiên Vũ cũng chạy ngay theo sau cô lên phòng.
- Em bị sao vậy? Hôm qua với hôm nay đều như vậy.
- Em muốn nghỉ ngơi thôi.
- Không được, trừ khi em nói ra lí do còn không thì đứng đây nói chuyện với tôi đã.
- ...
Băng chỉ nhìn Thiên Vũ không có ý định sẽ nói gì. Thiên Vũ không thích những lúc Băng im lặng như vậy, anh khó chịu ra mặt.
- Được thôi tùy em.
Nói xong anh liền bỏ mặc cô ở giữa phòng lái xe đi đến công ty. Anh vì cô mà cả cuộc họp quan trọng cũng hủy để về ăn trưa cùng cô. Vậy mà bây giờ lại như thế này. Nước mắt Băng lại từ từ rơi xuống. Cô ôm mặt khóc nức nở trong phòng.
Đến tối muộn Thiên Vũ vẫn chưa về. Băng nằm trên giường nghiêng về một bên. Phải đến khuya anh mới trở về. Tuy không đứng cạnh nhưng Băng vẫn ngửi được mùi rượu tỏa ra từ người anh. Chả phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-mot-bong-tuyet-nho/997814/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.