Ngay sáng hôm sau Băng đã đi ra sân bay để trở về Mỹ. Mộng Khiết buồn bã ôm lấy Băng thật lâu phải để chồng mình khuyên nhủ mãi cô mới buông Băng ra. Tuấn Triết sau tối hôm qua nói chuyện với Băng thì anh vẫn mỉm cười chào cô. Anh cũng biết Băng sẽ chả bao giờ thích mình, nếu như bây giờ anh không buông bỏ thì sau này khó lòng quên đi được tình cảm này. Cũng như Băng nói đôi khi tình yêu rất khó nói, anh cũng không biết nói gì chỉ mong cô có thể hạnh phúc. Nhưng vừa định đi lên máy bay thì ông ngoại Băng lại lên cơn đau tim. Băng bỏ lỡ chuyến bay đi đến bệnh viện.
- Ông không sao chứ? Cháu đã rất lo lắng. - Băng chạy đến giường bệnh ôm lấy Vương Lãng.
- Khà... khà...Ông không sao. Mấy người này cũng thật là, làm quá mọi chuyện lên. Cháu đừng lo, lại để cháu bỏ lỡ chuyến bay để đi đến đây rồi.- Vương Lãng xoa đầu cháu gái mình cười.
- Không sao hết, chỉ cần ông khỏe là được rồi.- Băng lắc đầu dịu vào người ông mình.
- Được rồi, ông không sao. Cháu đừng khóc, lúc nào khóc mắt cũng sưng hết cả lên này.- Vương Lãng nâng đầu Băng lên lau nước mắt giúp cô.
- Cháu không khóc.
Hai ông cháu lại ngồi nói chuyện với nhau ở phòng bệnh.
Mộng Khiết một lúc sau cũng đi đến, Trương Tử Sâm đi đằng sau cầm một rổ hoa quả.
- Cháu đến thăm ông đây.
- Chào ông.
....
Băng quyết định ở lại đây vài ngày nữa. Cô cần ở lại với ông mình đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-mot-bong-tuyet-nho/997795/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.