Chương trước
Chương sau
Mới sáng sớm Thiên Vũ đã phải nhận cuộc điện thoại gọi đến. Băng mệt mỏi nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu cũng tỉnh dậy. Cô không dám thở mạnh, hôm qua khiến cô đau muốn chết.
- Dậy rồi sao. Hôm nay tôi có việc, em ở nhà nếu chán có thể xuống dưới lầu chơi. Phạm vi không quá 10 mét nghe rõ chưa?- Thiên Vũ vuốt tóc Băng cúi xuống nói.
- Dạ.- Băng gật đầu nói.
Ít nhất anh không có bắt ép cô ở mãi trong phòng.
- Còn đau?- Thiên Vũ hôn nhẹ lên má Băng nói.
Băng mím môi gật đầu.
- Lần sau sẽ nhẹ tay với em hơn.- Thiên Vũ ôm chặt Băng vùi đầu cô vào lồng ngực mình không để cô biết sắc mặt của anh.
Băng nghe được câu nói của Thiên Vũ thì rùng mình, còn có lần sau nữa sao...Cô sẽ chết mất.
Thiên Vũ đi khỏi giường đến phòng tắm, một lúc sau mới ra. Anh nhìn cô gái nhỏ vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường thì hài lòng. Cúi xuống giữ chặt gáy Băng hôn. Lần nào cũng vậy lấy hết tư mật ngọt ngào của Băng, khiến cô đau đớn rồi mới buông ra.
Băng ở trong phòng thu mình lại. Cô còn rất đau, không thể đi xuống khỏi giường vậy mà Thiên Vũ chả để tâm đến.
____________
Trường Đại học Quốc Tế Á Châu.
- Chị Khiết Khiết, à...không biết dạo này Băng có liên lạc với chị không?- Mạc Hạ Lãng ngồi cạnh Mộng Khiết gãy đầu khó xử.
- Không có, chị cũng đang dồ lên đây. Đã gần một tháng rồi, lúc đi chị có nói là đến đó phải gọi điện cho chị. Vậy mà đến tận bây giờ gửi cho chị được mỗi bước thư. Có điên hay không chứ?- Mộng Khiết nghe Mạc Hạ Lãng hỏi thì bật dậy khỏi bàn nói.
- Em muốn liên lạc với em ấy cũng không được. Mới gặp em ấy có ba lần, không biết có để lại ấn tượng tốt với em ấy không?- Mạc Hạ Lãng đăm chiêu suy nghĩ.1
- Yên tâm, đợi Băng trở về chị sẽ làm mối cho em với Băng. Nếu được em biết phải cảm tạ chị như thế nào rồi chứ.- Mộng Khiết cười lém lỉnh.
- Chị yên tâm, chỉ cần Băng và em đến được với nhau, chuyện gì chị muốn em cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp chị.
- Duyệt.
Hai con người này nói chuyện vui vẻ mà không hề để ý đến Thiên Vũ đang ngồi đằng sau. Anh siết chặt nắm tay khiến đường gân xanh nổi rõ lên mặc dù mặt vẫn không thay đổi.
Cái gì mà làm mối hai người, cái gì mà có tình cảm với cô ấy...Băng chỉ có thể là của anh, đừng nói bây giờ kể cả sau này, mãi mãi sẽ phải là của anh. Điều còn khiến Thiên Vũ tức giận là Băng dù bị anh nhốt như vậy mà vẫn có người suy nghĩ đến cô, lại còn chờ ngày cô trở về nữa chứ.
- Anh, anh có nghe em nói không đấy?- Mộng Khiết hua hua tay trước mặt Thiên Vũ.
Giờ anh mới thoát khỏi suy nghĩ của mình mà nhìn Mộng Khiết.
- Có chuyện gì?- Thiên Vũ khó chịu hỏi.
- Em nói là anh thấy Băng có hợp với Hạ Lãng không?- Mộng Khiết khoác vai Mạc Hạ Lãng hỏi.
- Phải rồi anh, anh thấy Băng sẽ thích em chứ?- Mạc Hạ Lãng cũng hỏi.
- Hai người đi mà hỏi cô ấy, hỏi gì tôi. Tôi là cô ấy à?- Thiên Vũ nói xong đứng dậy đút tay vào túi quần đi ra khỏi lớp.
Mạc Hạ Lãng khó hiểu nhìn về phía Mộng Khiết...
- Em cũng biết cái người anh lạnh lùng này của em rồi mà. Câu trả lời không ngoài dự đoán. - Mộng Khiết vỗ vai Mạc Hạ Lãng nói.
- Bởi vậy mới chưa có lấy một người yêu. Như này thì có sống đến già cũng không có ai yêu.- Mạc Hạ Lãng trêu đùa.
_______________
Thiên Vũ tức giận vô cùng, anh chỉ muốn làm xong việc để về nhà tra khảo Băng.1
Vừa về đến nhà anh đã phừng phừng đi thẳng lên phòng.
Băng đang ngồi ở một góc nhà nhìn thấy Thiên Vũ thì rùng mình một cái. Cô thấy anh đang tức giận nên cũng rất sợ.
- Qua đây.- Thiên Vũ ngồi xuống sofa ra lệnh cho Băng.
Băng lẩy bẩy đứng lên đi đến chỗ Thiên Vũ.
- Anh...anh về rồi ạ.- Băng run rẩy nói.
Thiên Vũ kéo tay Băng ngồi lên đùi mình.
- Có vẻ em rất biết quyến rũ đàn ông nhỉ?- Thiên Vũ nắm chặt lấy cổ tay Băng nói.1
Bàn tay to lớn của anh nắm còn thừa cả cổ tay Băng, anh siết chặt đến nỗi Băng bàn tay cô trắng bệch không một chút màu hồng nào.
- Em...đau quá.- Băng đau đớn nhìn Thiên Vũ.
- Còn biết đau. Tôi cho em cái quyền đi ve vãn đàn ông khác à?- Thiên Vũ gằn giọng nói.1
Băng không hiểu anh nói gì, cô cả ngày chỉ im lặng ngồi ở trong phòng. Anh về thì liền tức giận với cô. Cô thật sự không biết mình sai ở chỗ nào...
Thiên Vũ không nói gì lập tức cúi đầu xuống cắn lấy môi Băng. Liếm láp thật lâu rồi mới đưa lưỡi vào bên trong. Băng thật sự không chịu được cách hôn này của anh. Nó vô cùng đau mà còn khó thở nữa. Nhưng Băng cũng không dám né tránh, điều đó chỉ làm Thiên Vũ tức giận hơn.
- Đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây. Em sẽ không bao giờ thoát khỏi đây đâu.- Thiên Vũ nói xong liền đặt cô ngồi xuống sofa đi ra khỏi phòng.
Băng ở bên trong chỉ biết khóc, cô còn không biết mình đã làm gì sai. Anh thì lúc nào cũng vô cớ giận cô.
___________________
Mk chỉ muốn nói là đến tận chương 50 thì nữ9 mới đc cứu ra khỏi đó. Về sau mới ngược na9 nên mong m.n cố gắng chờ đợi nhé. Chờ đợi là hi vọng đó?1
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.