Băng hơi hé mắt, dụi đầu vào lồng ngực Thiên Vũ dậy.
Mở mắt thấy rõ Thiên Vũ làm cô bắt đầu lại run rẩy, nghĩ lại những hình ảnh anh tra tấn cô đáng sợ ra sao...
Băng không dám nhúc nhích, mím môi im lặng. Cô chỉ mong Thiên Vũ dậy sớm rời khỏi phòng để cô trong phòng một mình. Cô rất sợ anh.
- Dậy?- Thiên Vũ nheo mắt nhìn Băng.
Thật ra Thiên Vũ đã dậy từ sớm nhưng vì muốn ôm Băng, đợi cô tỉnh dậy mới định đi.
- D-dạ...- Băng run cầm cập đến nỗi nói hai hàm răng cứ đập vào nhau.
Thiên Vũ thật sự rất ghét hành động sợ hãi này của Băng. Cô thấy anh đáng sợ vậy sao?1
Lật bỏ chăn, bế thốc Băng lên đi ra khỏi phòng. Băng sợ hãi không dám lên tiếng nhắm tịt mắt lại.1
Đi được một lúc Thiên Vũ dừng lại, Băng mở mắt ra xem thì thấy một bể bơi lớn trong phòng. Băng nuốt khan, cô biết được tiếp theo anh sẽ làm gì rồi. Sợ hãi ôm chặt lấy cổ Thiên Vũ.
- Sao, như vậy đã sợ rồi à?- Thiên Vũ cúi xuống nói vào tai Băng.
- Anh...xin anh. Em sẽ nghe lời...sẽ không bao giờ bỏ trốn nữa.- Băng lắc đầu khóc lóc van xin Thiên Vũ.
- Bớt nói lại. Nếu lúc đó cô chịu động não như bây giờ thì tốt rồi.
Thiên Vũ nói xong, gỡ bỏ hai tay Băng đang ôm chặt lấy cổ mình. Mạnh mẽ quăng cô xuống hồ bơi rộng lớn.
Băng rơi tõm xuống hồ nước chơi vơi không có điểm tựa, cô vùng vẫy nhưng sức lại yếu.
- C..ứu...- Băng nhấp nhô trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-mot-bong-tuyet-nho/997744/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.