Chương trước
Chương sau


Trình Bắc Doanh ngồi trên sofa, vài giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống. Bây giờ cô đang ở đâu? Anh muốn gặp cô! Anh muốn bù đắp cho cô. Đã vài tuần trôi qua, tung tích của cô vẫn là con số không, tìm mãi vẫn không thấy. Cho đến một ngày, Trình Bắc Doanh tình cờ tìm thấy bức thư và tờ ly hôn ở phía sau di ảnh Hạ Nhạc Quỳnh. Từng dòng chữ trong bức tâm thư mà cô đã để lại cho anh, từng chữ được hiện ra rõ ràng.

“ Trình Bắc Doanh, xin lỗi vì đã cướp đi người anh yêu, cũng như đã trộm yêu anh. Tôi cũng đã từng mong muốn sẽ là người con gái anh yêu, nhưng xem ra nó chỉ là ảo tưởng, mỗi lần anh đối xử với tôi, tôi cũng đã nhẫn nhằm tha thứ cho anh, nhưng cho đến khi anh hại chết bố tôi, hại Châu gia, tôi đã không thể tha thứ. Trình Bắc Doanh, tôi trả lại mọi thứ cho anh mong anh sớm tìm người thích hợp để yêu đương, từ giờ trở đi tôi và anh chỉ là người dưng, mỗi người một hạnh phúc!"

Anh suy sụp khi đọc bức thư tay, trên trang giấy viết còn có những giọt nước mắt in lại, có lẽ lúc cô viết lá thư này đã khóc rất nhiều. Nhìn tờ giấy ly hôn trên tay anh không cầm được nước mắt, có lau đi nữa nó vẫn chảy ra rơi xuống tờ ly hôn.

“ Tiểu Châu, anh xin lỗi em!"

Trình Bắc Doanh bây giờ mới nhận ra mình đã yêu cô rất nhiều, không thể sống thiếu hình bóng cô. Cảm giác nằm trên một chiếc giường không có hơi ấm nó rất lạnh lẽo, anh giờ đây đã trả lời hết những câu hỏi mà trước kia mình chưa thể giải đáp được, đó là anh đã yêu cô, nhưng không hề nhận ra điều đó.

Anh hối hận rồi, hận vì đã để đánh mất cô!

Trình Bắc Doanh ngày đêm chìm vào trong bia rượu, đến trong ty trong tình trạng say xỉn, công việc chất đống anh cũng không quan tâm. Đây là lần đầu tiên nhân viên thấy anh đi làm với cà vạt không thắt, quần áo lệch lạc. Trình Bắc Doanh giờ cũng không mấy quan tâm đến hình tượng của mình, anh bỏ mặt ngoài tai những lời bàn tán.

“ Đã có tung tích gì về cô ấy chưa?"

“ Vẫn chưa, mọi thứ liên quan đến phu nhân dường như biến mất như không tồn tại vậy?"

“ Sao còn không tìm tiếp? Thuê các cậu chỉ để báo những chuyện này thôi sao? Không phải mấy người giỏi tìm người nhất sao?" Trình Bắc Doanh tức giận mà ném chai rượu về phía vệ sĩ. Người vệ sĩ cúi đầu, bọn họ chưa từng thấy cảnh anh tức giận mất khống chế như vậy, nên rất sợ.

“ Tìm, tiếp tục tìm, bất cứ giá nào đi chăng nữa đều phải tìm được cô ấy!"

Đã mấy ngày không ăn chỉ uống rượu lại ngủ không đủ giấc tình trạng sức khoẻ của Trình Bắc Doanh đã xa sút đi rất nhiều, ngoại hình, khuôn mặt xanh xao lại để râu, bọn họ không thể nào nhận ra nổi liệu đây có phải là vị tổng tài ác bá mà họ biết không?

Trình Bắc Doanh về nhà trong cơn say, anh mơ màng mà đi tìm kiếm hình bóng quen thuộc trong căn nhà, anh vào căn phòng mà khi trước cô ở. Trình Bắc Doanh muốn tìm kiếm thứ gì đó nhưng khi mở chiếc tủ nhỏ, anh đứng đơ tại chỗ, ánh mắt thất thần nhìn vào chiếc váy cưới trong tủ.

Chiếc váy cưới mà Châu Thiên Kỳ rất thích, cô đã mặc cho anh thưởng thức trong ngày cưới, nhưng anh lại làm những việc tổn thương.

Trình Bắc Doanh nhìn vết máu đỏ ở trên váy, lòng anh xoắn lại. Tim trong lồng ngực như có thứ gì đó vụt qua đâm vào.

Anh không ngờ chỉ vì sự ngu ngốc của bản thân, hại một người phụ nữ yêu thương mình phải đau khổ ngay trong chính ngày cưới của mình.

“ Thằng khốn, mày là một thằng khốn, không bằng một súc vật!" Trình Bắc Doanh đánh vào mặt mình vài cái, như muốn chịu thay cô những cơn đau, muốn trút giận thay người mình đã làm tổn thương, đến khi dừng tay nước mắt anh lại cứ vậy mà rơi xuống. Trình Bắc Doanh quỳ trước chiếc váy cưới nhuốm đỏ mà khóc, anh liên tục đấm vào ngực mình nói lời xin lỗi.

Tại sao, mình không nhận ra mình đã yêu cô ấy sớm hơn?

Tại sao?

Liên tục những câu hỏi tại sao được vang lên trong đầu anh, chúng như muốn anh hãy tự trả lời xem mình đã làm gì với Châu Thiên Kỳ, làm sao cô ấy lại phải bỏ đi mà không lời từ biệt? Một người phụ nữ, ngay trong ngày cưới đã phải quỳ đến chảy máu chịu sự nhục mạ từ chồng, không những không bỏ đi mà xem đó chỉ là lời nông nỗi khi say của anh.

Đến khi anh tỉnh dậy đã là gần trưa, anh nhìn chiếc váy cưới mình ôm trong lòng, tim nhớ thương Châu Thiên Kỳ, anh muốn gặp cô, muốn nói lời xin lỗi, muốn được yêu cô lại từ đầu. Nhưng cô hiện giờ đang ở đâu?

Trình Bắc Doanh giờ đây mới hiểu cảm giác tủi thân, mất mát và ân hận là như thế nào, Châu Thiên Kỳ đã bỏ Anh đi vì hận anh, hận đã biến cô từ một thiên khiêm tiểu thư trở thành một nô lệ, trở thành một kẻ mồ côi. Ở bên cạnh anh lúc này chỉ là một khoảng không lạnh lẽo, không có hơi ấm, với một chiếc váy cưới trắng chứa những cơn đau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.