"Cái gì?" Doãn Khiên nhận được điện thoại, nghe người bên kia thông báo đồng tử co lại đứng bật dậy, cáu gắt nói.
Thấy sắc mặt Doãn Khiên không được vui, Triệu An Ngữ khó hiểu đứng lên theo, nắm tay anh ta dịu dàng dò hỏi: "Doãn Khiên chuyện gì vậy?"
"Ai dám thả hắn ta." Doãn Khiên không để ý đến câu hỏi của Triệu An Ngữ, chìm vào trong cảm xúc bực dọc, tiếp tục nói.
"Là tôi đấy." Đầu dây bên kia chưa kịp trả lời, phía cửa truyền tới giọng nói thâm trầm.
Doãn Khiên đưa mắt nhìn theo, thấy Triệu Anh chắp tay sau lưng, thong dong bước vào, ngắt điện thoại, nghi hoặc hỏi: "Bác đã rút đơn kiện?"
"Đúng vậy." Triệu Anh ngồi xuống chiếc ghế chính giữa bàn tiếp khách, bình tĩnh thừa nhận.
"Cháu không hiểu, chẳng lẽ bác muốn tiếp tục mối hôn sự định sẵn đó."
"Doãn Khiên anh đừng hiểu lầm, chắc hẳn bố em có lý do riêng." Triệu An Ngữ lo lắng Doãn Khiên giận, gấp gáp giải thích.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của con gái, Triệu Anh lại bóng gió nói: "Vậy thì có làm sao?"
Trên đường về nhà, kế toán thông báo trong tài khoản công ty đã có thêm hai mươi tỷ, ông tự nhiên cũng nhìn Bạch Kính Xuyên thuận mắt hơn. Địa vị con rể có sự thay đổi lớn, hiển nhiên thấy Doãn Khiên có phần ghét bỏ.
"Anh ta uy hiếp bố?" Triệu An Ngữ đi đến gần Triệu Anh, ngồi xuống bên chân ông ta khẽ nói.
Triệu Anh cưng chiều xoa đầu con gái, lảng tránh câu hỏi: "An Ngữ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-co-dau-khong-an-phan/2647114/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.