Buổi tối Triệu An Ngữ thường chỉ ăn lưng chén cơm, hôm nay lại đặc biệt cố gắng Bạch Kính Xuyên đưa cho bao nhiêu cô ăn hết bấy nhiêu.
Cô đặt chén không xuống bàn, ngữ điệu vội vàng: "Tôi đã làm theo lời anh nói rồi, giờ đi được chưa?"
Một giây thôi cũng không muốn ở cùng anh sao? Nét cười trên môi Bạch Kính Xuyên gượng ép, buông đũa đứng dậy: "Đi thôi."
Anh ta dễ dàng chấp thuận vậy sao? Triệu An Ngữ nghi ngờ đặt ánh mắt trên người anh ta tìm tòi.
"Không đi?" Thấy Triệu An Ngữ vẫn ngồi yên tại chỗ, Bạch Kính Xuyên hơi cau mày hỏi.
Nghe anh ta xác nhận lại lần nữa, lúc này gương mặt Triệu An Ngữ mới giãn ra, thả lỏng phòng bị, nhanh chân đi ra cửa như sợ người đàn ông tâm tư khó lường này sẽ đổi ý.
Đã lâu rồi Bạch Kính Xuyên chưa được trông thấy dáng vẻ tươi tắn hiện hữu trên gương mặt thanh thuần đó, nhìn cô ánh mắt hơi xao động.
Đáng buồn thay cảm xúc này lại thuộc về một bóng hình khác, Bạch Kính Xuyên cười khẩy một tiếng cất bước theo sau Triệu An Ngữ.
Dưới sân, Lâm Tường không nhanh không chậm vừa kịp lúc lái xe tới, xuống xe khom người mở cửa.
Thấy Bạch Kính Xuyên đến gần, khẽ chào một tiếng: "Thủ trưởng."
Bạch Kính Xuyên tiến lên, đưa tay chắn ngang nóc cửa sổ nhường Triệu An Ngữ lên trước.
Chờ cô ngồi yên vị trong xe, lúc này anh mới cúi thấp người ngồi vào vị trí bên cạnh cô, cất lời:
"Đã xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-co-dau-khong-an-phan/2647092/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.