Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Triệu An Ngữ đã nghe thấy tiếng khởi động xe ô tô ngoài sân.
Cô vén chăn xuống giường, đi đến cửa sổ đưa tay kéo nhẹ tấm rèm, nhìn theo chiếc xe dần biến mất trong màn sương mù.
Ánh mắt cô khẽ lay động, chợt nhớ tới lời dặn dò trong lúc ăn cơm tối qua Bạch Kính Xuyên đã nói.
Cô nghi hoặc nghĩ ngợi, người đàn ông này bận rộn cái gì mà nửa đêm nửa hôm đã tất bật ra ngoài?
Triệu An Ngữ thu tay về, quay lại giường ngủ, khi định nằm xuống thì phát hiện trên mặt tủ có một tờ giấy nhớ nhỏ màu vàng xinh xắn, không rõ để từ khi nào?
Cô lấy xuống xem, trên đó là nét bút ngay ngắn gọn gàng còn thơm mùi mực do Bạch Kính Xuyên để lại, nội dung không nhiều chủ yếu lo lắng cô ở nhà một mình sẽ không vui.
Anh ta vào từ lúc nào vậy? Đúng là ở trong hang sói không có chỗ nào an toàn mà?
Triệu An Ngữ dẩu môi vo tròn tờ giấy ném vào thùng rác, rõ ràng đêm qua cô xoay ngang xoay dọc vẫn không thể nào ngủ đi được, vậy mà từ lúc nào lại ngủ say đến nỗi có người vào phòng cũng không phát hiện ra?
Triệu An Ngữ tự khinh bỉ bản thân mình, sau đó kê gối ra sau lưng nằm tựa vào thành giường, mông lung chờ trời sáng.
Nhưng cô chờ rất lâu vẫn chưa thấy tia nắng sớm xuất hiện, mở cửa phòng ra ngoài xem thử, hóa ra mặt trời đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-co-dau-khong-an-phan/2647064/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.