Từ lúc được Bạch Kính Xuyên đưa lên xe tới lúc về nhà Triệu An Ngữ giữ nguyên một dáng vẻ trầm tư, mặc kệ người ta đặt đâu thì ngồi đó mông lung nhìn vào điểm không cố định.
Bạch Kính Xuyên quan sát ánh mắt trống trải của Triệu An Ngữ, lòng muộn phiền lo lắng.
Anh giữ lấy cổ tay đỏ ửng nhẹ nhàng xoa nắn, tia ôn nhu bao trùm lên thân thể cô, giọng nói ân cần thăm hỏi: “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
Triệu An Ngữ mím môi trả lời một cách máy móc: “Không có.” Rồi lại tiếp tục rơi vào im lặng.
Mà cái trầm tư lần này không phải tại vì ghét Bạch Kính Xuyên, mà là cảm thấy bản thân mình đã quá cao ngạo lại xem thường người khác.
Cái gì mà anh ta không bằng Doãn Khiên?
Không biết nỗ lực, bao nhiêu năm vẫn chỉ là một tên lính quèn, thực nực cười, hóa ra người không xứng từ đầu tới cuối chỉ có mình cô.
Thế nhưng người ngồi bên cạnh Triệu An Ngữ lại không biết điều này, tưởng rằng cô đã nghe phải những lời không thiện ý mà ghét càng thêm ghét đối mới mình, sốt sắng không thôi.
“Ngữ Ngữ em đừng nghe bọn họ nói, hãy tin tưởng ở tôi.” Thanh âm của anh rất nhỏ dường như chỉ dành cho mình Triệu An Ngữ nghe.
“Ngữ Ngữ.” Thấy Triệu An Ngữ vẫn không đoái hoài đến mình, Bạch Kính Xuyên lôi lôi kéo kéo ôm cô vào ngực, không ngờ trong lúc vô tình đụng chạm vào nơi bị thương khiến người nào đó yếu ớt thốt lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-co-dau-khong-an-phan/2647061/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.