Ánh mắt Lãnh Cẩn Thu lóe sáng, khóe môi cong lên nụ cười tà mị, ôm cánh tay Trần Tư Khiêm đi tới chỗ Lãnh Điền Quang cùng Bạch Kính Xuyên đang đứng, tỏ vẻ thân thiết nói: 
“Anh Kính Xuyên chuyện lần trước là bọn em không đúng, xin lỗi hai người.” 
Đôi mắt Bạch Kính Xuyên lưu chuyển nhìn cô ta hàng lông mày chau lại, ánh mắt suy nghĩ sâu xa. Theo hiểu biết của anh về Lãnh Cẩn Thu, cô ta không phải dạng phụ nữ dễ dàng nhận lỗi trước người khác. 
Lãnh Điền Quang nhận ra sắc mặt Bạch Kính Xuyên không mấy tốt đẹp khi thấy con gái mình, mặc dù không biết Lãnh Cẩn Thu đã gây ra chuyện gì? Nhưng thân là người làm cha ai lại muốn con gái mình bị người ta làm khó. 
Ông ta giả bộ nghiêm nghị mắng: “Con bé này lại nghịch ngợm rồi, tư lệnh Bạch là ta không biết dạy con.” 
Nhìn hai cha con bọn họ kẻ tung người hứng, Bạch Kính Xuyên thu hồi dáng vẻ chán ghét vừa rồi, ông ta đã hạ mình ra mặt anh còn cố chấp làm khó Lãnh Cẩn Thu chẳng phải quá vênh váo không nể mặt ông ta rồi sao? 
Bàn tay anh vuốt nhẹ thắt lưng Triệu An Ngữ cười nói: “Hôm nay là ngày vui của vợ chồng ngài, chuyện đã qua rồi không nên nhắc lại nữa.” 
“Thu Thu còn không mau cảm ơn tư lệnh.” Có lời này của Bạch Kính Xuyên, Lãnh Điền Quang mừng ra mặt vội nhắc nhở con gái. 
“Tư lệnh Bạch, cô Triệu ly rượu này thay lời xin lỗi của tôi.” Trần Tư Khiêm gọi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-co-dau-khong-an-phan/2647051/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.