Chương trước
Chương sau
Sau nhiều ngày đi xa, Bạch Kính Xuyên vừa trở về Hải Thành đã phải xa cô gái nhỏ của mình, bù đầu trong những cuộc họp tới tối muộn mới có mặt ở nhà.

“Cốc cốc.” Anh cầm trên tay cốc sữa nóng đứng trước cửa phòng Triệu An Ngữ gõ cửa, chờ một lúc không nghe được giọng nói êm đềm cất lên, anh chủ động đẩy cửa bước vào.

Nghe tiếng nước chảy truyền tới, Bạch Kính Xuyên cười khẽ đặt cốc sữa lên mặt tủ đầu giường, tiện tay đem cuốn sách cô đang đọc dở lên xem.

Đúng lúc này Triệu An Ngữ mở cửa phòng tắm đi ra, phát hiện Bạch Kính Xuyên say mê đọc quyển sách dạy nấu ăn của mình, liền tức khắc chạy lại giật lấy sách trong tay anh đem giấu ra sau lưng, cánh môi hồng ướt át chu lên:

“Anh đừng xem.”

Bạch Kính Xuyên cảm thấy bộ dạng của cô rất thú vị, nghiêng người đem môi mình kề sát tai cô: “Muốn nấu cho anh ăn?”

Triệu An Ngữ xấu hổ nhẹ gật đầu: “Em vô dụng lắm phải không? Đến một bữa ăn đơn giản thôi cũng phải học.”

Bạch Kính Xuyên ôn nhu cưng chiều đem Triệu An Ngữ ngồi trên đùi mình, trong mắt anh ngập tràn thâm tình nói: “Em vì anh xuống bếp anh rất vui, nhưng ai chẳng có khiếm khuyết đúng không? Anh không yêu cầu cao chỉ cần là em thôi.”

Triệu An Ngữ đưa mắt nhìn Bạch Kính Xuyên cắn cắn vành môi, sao càng ngày càng ngọt miệng như vậy? Bất giác khiến trái tim cô trở nên loạn nhịp.

Triệu An Ngữ thừa nhận Bạch Kính Xuyên rất giỏi tán tỉnh, mỗi câu nói ra đều chạm tới nơi sâu nhất trong ngực đối phương, làm người từng tải như cô khi ở trước mắt anh bỗng trở thành gà mờ.

Đôi mắt Triệu An Ngữ mỗi lúc lại một mơ hồ, Bạch Kính Xuyên khó hiểu cúi đầu hôn lên mắt cô, rãnh cười khoét sâu cất lời:

“Cô ngốc nghĩ gì mà thất thần thế?”

Triệu An Ngữ không trả lời Bạch Kính Xuyên mà áp mặt vào ngực anh, dùng đôi tai mình cảm nhận nhịp đập từ trái tim anh.

Bạch Kính Xuyên nhận thấy Triệu An Ngữ có tâm sự, nâng hai tay lên ôm cô thật chặt, cằm đặt trên đỉnh đầu cô chờ đợi.

Một lúc sau anh chợt nghe cô gái nhỏ trong lòng khẽ khàng nói.

“Kính Xuyên em muốn nói với anh một chuyện, hôm trước em đã trao đổi qua với bố mở chi nhánh công ty ở Hải Thành, sắp tới có lẽ em phải bận bịu một thời gian, xin lỗi bàn bạc xong mới nói cho anh biết.”

Là việc này sao? Bạch Kính Xuyên rơi vào trầm ngâm.

Cô nghĩ anh không vui cho nên do dự tới tận hôm nay mới có đủ dũng khí nói ra?

Anh dám khẳng định mình thừa khả năng nuôi cô, cũng tự tin rằng sẽ cho cô một cuộc sống đầy đủ nhất, nhưng anh tôn trọng quyết định của cô, mỗi người đều có khát vọng riêng không thể vì một lý do nào đó mà tước bỏ quyền lợi tự do, quyền được ra ngoài hòa nhập vào xã hội của cô, hơn nữa cô muốn làm việc ở Hải Thành không phải là quyết định sẽ gắn bó cả đời cùng anh sao?

Bạch Kính Xuyên buông Triệu An Ngữ ra, nâng cô đối diện với mình, sắc thái nghiêm nghị khó đoán khiến Triệu An Ngữ hoảng hốt sợ anh giận mình không dám nhìn thẳng, hít thở khó khăn len lén quan sát biểu cảm trên gương mặt anh.

“Kính Xuyên em không muốn bản thân mình lười nhác…”

“Ừm…”

Triệu An Ngữ chưa kịp nói hết câu, tự nhiên trước mắt tối sầm lại, khoang miệng bị Bạch Kính Xuyên chiếm giữ.

Anh dùng sự cuồng nhiệt của mình xóa nhòa hết lo lắng, bất an trong lòng Triệu An Ngữ.

Anh sao có thể trách móc cô? Tương lai mà cô hướng tới đã tính cả anh trong đó, anh vui mừng còn không hết ấy.

Anh từ từ đem cánh môi mình rời khỏi môi cô, sợ chỉ bạc kết nối giữa hai người lặng lẽ biến mất.

Sau đó anh đem trán mình kề sát trán cô, giọng nói ấm áp bay bổng vang lên:

“Ngữ Ngữ anh không giận em thật đấy, anh chỉ buồn khi em nghĩ anh sẽ không thích em đi làm.”

Nghe được những lời này, Triệu An Ngữ đưa hai tay lên ôm lấy hai bên má Bạch Kính Xuyên, tư vị nụ hôn vừa rồi vẫn còn vương vấn hổn hển nói: “Là em không đúng.”

“Ngốc ạ, hứa với anh đừng khiến bản thân vất vả quá, có khó khăn gì nhất định phải chia sẻ cùng anh.” Bạch Kính Xuyên nở nụ cười, trong chớp nhoáng liên tục thay đổi tư thế đem Triệu An Ngữ đặt dưới thân mình, hơi thở mang theo dục vọng phảng phất nơi hõm cổ cô.

Triệu An Ngữ đủ trưởng thành để hiểu Bạch Kính Xuyên đang muốn làm gì, một đêm cuồng dã kia bất giác ùa về, cô vội vàng đưa tay giữ lấy khuy áo ngủ trên cổ che chắn: “Kính Xuyên không được.”

Cánh tay Bạch Kính Xuyên khựng lại treo lơ lửng trong không trung, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn cô dò hỏi lý do.

Chẳng lẽ cô không muốn cùng anh? Bọn họ đã từng làm chuyện đó rồi, cho nên giữ gìn tới đêm tân hôn là điều không cần thiết, hơn nữa người ăn chay mấy chục năm như anh, sao có thể nhìn cô ngay trước mắt mà không động lòng?

Triệu An Ngữ e thẹn, gương mặt mất tự nhiên, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh mềm mại nói: “Không phải em không cho, Kính Xuyên anh mới xuất viện vẫn nên nghỉ ngơi đừng quá sức.”

Bạch Kính Xuyên thở dài cô gái nhỏ này thật biết hành hạ người mà, cô không nhận ra hành động của mình đang quyến rũ anh sao?

Cổ họng Bạch Kính Xuyên di chuyển lên xuống, khắp cơ thể đều ngứa ngáy khó chịu.

Bạch Kính Xuyên chăm chú nhìn Triệu An Ngữ, điệu bộ có chút ủy khuất: “Vậy tối nay em cho anh ngủ đây nhé, anh hứa chỉ ôm em ngủ thôi.”

Triệu An Ngữ nhướng mày, những thứ khác cô có thể nguyện tin tưởng tuyệt đối vào anh nhưng riêng cái này có tin được không?

Vậy mà bên trong Triệu An Ngữ nghĩ một biểu, bên ngoài lại là một kiểu khác, cô không lỡ làm đôi mắt sáng của anh phải u buồn, khẽ gật đầu bằng lòng.

Bạch Kính Xuyên nhận được câu trả lời hưng phấn cười tươi, nghiêng người xuống khỏi người cô rồi luồn cánh tay dưới gáy kéo cô vào lòng mình.

“Ngủ ngon.”

Triệu An Ngữ như chú mèo nhỏ nép bên Bạch Kính Xuyên, hai mắt nhắm chặt lại nhưng một phút rồi năm phút qua đi cô vẫn không thể nào ngủ đi được.

Cô nhỏ giọng nói: “Điện sáng quá em ngủ không được.”

Bạch Kính Xuyên bất lực quay người tắt điện đi, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ.

Triệu An Ngữ vẫn là không ngủ được, đôi mắt to tròn hé mở nhìn vào người đàn ông bên cạnh mình. Dáng vẻ khi ngủ của anh thực sự rất đẹp, khác với phong thái thường ngày mang tới cho người ta một cảm giác bình yên, hệt như bức tranh làng quê yên ả lúc chiều tà.

Cô đưa tay chạm vào chiếc mũi thẳng tắp, rồi tới cái cằm kiên định, cuối cùng dừng lại ở cánh môi mềm.

Bạch Kính Xuyên bất ngờ mở mắt, rít vào một hơi lạnh, bắt lấy bàn tay làm loạn.

“Ngữ Ngữ đừng động nữa được không?” Giọng nói khàn đặc phát ra từ nơi Bạch Kính Xuyên, phải biết anh đã cố thôi miên mình từ bỏ tạp niệm đêm nay chỉ được ôm cô ngủ, vậy mà cô gái này cứ ngọ nguậy, chỗ này động chỗ kia chạm, làm thứ bên dưới của anh bùng nổ.

Nhìn vẻ mặt Bạch Kính Xuyên thống khổ, Triệu An Ngữ tỏ ra áy láy kéo tay anh đặt lên eo mình.

“Kính Xuyên hay anh muốn gì cứ làm đi.”

“Ngữ Ngữ em thật đáng yêu.” Đêm khuya tiếng cười mang theo niềm yêu thích vô hạn cùng chút khổ sở cất lên, Bạch Kính Xuyên nhéo eo Triệu An Ngữ trầm giọng nói.

“Ngủ đi.”

Đêm đã khuya rồi anh không muốn thấy đôi mắt thâm quầng mệt mỏi của cô vào sáng mai, có cô cùng đi vào giấc ngủ với anh đủ mãn nguyện rồi.

Cuối cùng Triệu An Ngữ cũng chịu nghe lời nằm im, nghe tiếng thở nhè nhẹ bên tai, Bạch Kính Xuyên mãn nguyện ôm chặt lấy cô nhắm mắt lại.

Sau này có em rồi còn sợ không lấy lại được sao?

Ánh trăng mờ nhạt luồn qua tấm rèm cửa, hắt lên đôi tình nhân quấn quýt trên gường, ở nơi nào đó trong phòng cốc sữa nóng nay đã nguội lạnh hậm hực vì bị lãng quên…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.