“Trần Hạo Giang thông qua thứ trưởng lấy được phê duyệt nghỉ phép năm của Trần Tư Khiêm, đang chuẩn bị đưa người rời đi.”
Bạch Kính Xuyên ngắt cuộc gọi với Lâm Tường, đưa mắt nhìn vào trong doanh trại thấy bóng dáng ba cha con Trần Hạo Giang không mấy hòa hoãn đùn đẩy nhau lên xe, cánh môi nở nụ cười trào phúng.
Anh biết ngay lão già đó không có tâm trạng trò chuyện với mình mà, phải lôi bằng được con trai về nhà để tiện quản lý, Trần Hạo Giang làm cha thật không mấy dễ dàng.
Bạch Kính Xuyên rời mắt, cúi đầu hôn xuống mái tóc người trong ngực, cất lời: “Đi thôi.”
Xe Bạch Kính Xuyên chuyển bánh chưa được bao lâu, chiếc xe chở ba bố con họ Trần cũng theo sau ra cổng.
Trần Tư Khiêm lúc đầu còn om sòm la lối, sau bị Lãnh Điền Quang vả cho mất cái liền im bặt, các cung bậc cảm xúc lẫn lộn đan xe quy trụ trong đôi mắt đỏ rực.
“Đồ ngu, mày không cần công danh nữa thì ở yên trong nhà cho tao, đừng làm ảnh hưởng đến anh trai mày.” Trần Hạo Giang đay nghiến cảnh cáo Trần Tư Khiêm, đường tốt không đi lại cứ thích lao đầu vào ngõ cụt.
Ông ta khoanh tay ngả đầu ra sau ghế thở dài.
Nhìn hai đứa con trai ông mà xem, đứa út thì nhu nhược, đứa cả thì tài cán chưa tới ai cũng khiến ông ta phải nhọc lòng. Mặc dù ông ta không ưa gì Bạch Kính Xuyên, nhưng trong đầu thoáng nghĩ giá mà con mình được như cậu ta thì tốt biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-co-dau-khong-an-phan/2647015/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.