“Cạch.”
Tiếng đóng cửa không còn rõ được là lần thứ bao nhiêu nữa vang lên? Triệu An Ngữ cuối cùng cũng không thể tiếp tục vờ như không hay biết gì được nữa, vén tấm chăn mỏng trên người bước xuống giường.
Bên ngoài trời vẫn giăng một mảnh tĩnh lặng, vậy mà trong ngôi nhà này có người cả một đêm trằn trọc không yên, đi qua đi lại giữa hai căn phòng, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều vô cùng khó khăn, ghét bỏ cả chính tiếng chuông bao giờ đồng hồ.
Triệu An Ngữ nhẹ tay mở cửa, dựa theo ánh đèn ngủ mờ ảo định đi qua phòng người nào đó xem thử, lại phát hiện gian bếp sáng trưng ánh đèn. Cô nghi hoặc nhẹ chân tiến lại gần, khoảng cách càng thu hẹp mùi thơm thức ăn tỏa ra càng rõ ràng.
Trong ánh đèn sáng màu, vẻ đẹp cẩn thận, tỉ mỉ của Bạch Kính Xuyên làm Triệu An Ngữ ngẩn ngơ, bất di bất giác đi về phía anh.
“Là anh làm em tỉnh giấc?” Bạch Kính Xuyên cảm nhận được động tĩnh nhỏ sau lưng mình, đặt chiếc muôi xuống bàn, quay người lại, gương mặt điềm tĩnh lập tức thay đổi dịu dàng bao lấy Triệu An Ngữ.
Triệu An Ngữ im lặng nhìn Bạch Kính Xuyên cho đến khi đôi mắt anh hiện lên tia hoảng loạn, mới mở miệng trả lời: “Đúng vậy, anh không ngủ sao? Mà giờ này đã nấu ăn sáng rồi.”
“Anh không ngủ được.”
Bạch Kính Xuyên cho rằng Triệu An Ngữ vẫn còn giận mình chuyện tối qua, cho nên vừa nói vừa âm thầm quan sát sắc mặt cô vợ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-co-dau-khong-an-phan/2647008/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.