“Giám đốc có cô Lâm Tĩnh muốn gặp.”
Nghe thấy cái tên kia, Triệu An Ngữ bất giác cau mày ngẩng đầu nhìn thư ký hỏi lại:
“Cô ấy có nói tới vì chuyện gì không?”
Thư ký trả lời: “Cô ấy dắt theo một đứa nhỏ khoảng tầm bốn năm tuổi đứng dưới đại sảnh nói tới để từ biệt cô.”
Triệu An Ngữ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cho cô ấy vào.” Sau đó như nhớ ra điều gì đó chợt thay đổi quyết định:
“Mà thôi để tôi xuống.”
Công ty của Triệu An Ngữ nằm ở tầng mười tòa nhà cao tầng, sau vài phút trong thang máy cô đã có mặt ở đại sảnh.
Không cần tìm kiếm quá lâu, Triệu An Ngữ dễ dàng thấy được Lâm Tĩnh với cái nón vành tròn đứng ngay bên chậu cây cảnh.
Lâm An Nam nghe tiếng bước chân lập tức ngẩng mặt lên nhìn qua, thấy Triệu An Ngữ tới thằng bé kích động gọi: “Cô ơi.”
Triệu An Ngữ nhìn Lâm An Nam mỉm cười, sau đó đưa tầm mắt đặt lên người Lâm Tĩnh.
“Cô nói tới từ biệt?” Sau những chuyện không vui xảy ra, thái độ của Triệu An Ngữ đối với Lâm Tĩnh có sự thay đổi lớn, giọng điệu theo đó cũng trở nên lạnh nhạt hơn.
Lâm Tĩnh cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Dạ, trước khi đi em muốn tới để nói lời xin lỗi với chị cùng anh Kính Xuyên.”
“Tôi đã nghe rồi cô về đi.” Triệu An Ngữ cảm thấy mình và Lâm Tĩnh không có chuyện gì để nói cả, lời xin lỗi đó của cô ta có hay không đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-co-dau-khong-an-phan/2646958/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.