Khuynh Tâm ngày đó ngay cả thể diện cũng bị sự chết lặng thay thế, cô biết cô sẽ mãi mãi không tìm lại được cô của trước kia nữa. Hiện tại cô chỉ vì sinh tồn, không có suy nghĩ, không có linh hồn, chỉ là còn sống mà thôi. Cô vẫn luôn lạc quan kiên cường giống như mẹ, cho nên đến nay cô không bị điên. Làm món đồ chơi của hai người đàn ông, khi bọn họ coi cô như công cụ phát tiết cô cũng không có điên. Có đôi khi Khuynh Tâm cũng thực hoài nghi chính mình đang rất kiên cường hay vẫn là rất yếu đuối? Yếu đuối đến không dám phản kháng lại vận mệnh, yếu đuối đến sợ bị tra tấn mà buông tha quyền lợi làm người.
Hai năm dài đằng đẵng trôi qua cô cũng học được thế nào là xứng chức nô lệ, đối với chủ nhân cười, cố gắng tìm kiếm niềm vui cho bọn họ. Cũng không còn muốn chạy trốn, bởi vì cô biết, thế giới này tràn ngập tàn nhẫn, hôm nay từ cái này địa ngục này chạy thoát ra ngoài, ngày mai thực có khả năng lại nhảy vào một cái hố lửa khác, cho nên cô học được cách phải thích ứng trong mọi tình cảnh. Bọn họ muốn cô cười, cô liền cười. Hy vọng cô khóc, vậy cố gắng bài trừ nước mắt.
“ Khuynh Tâm? Khuynh Tâm...” Gì Ngô gọi ầm ĩ đem Khuynh Tâm kéo trở về hiện thực. Cô thở dài, đáp: “ Gì Ngô...”
Gì Ngô đối với cô tốt lắm, cô biết gì muốn bồi thường cho những cực khổ mà hai anh em Nhiếp gia mang lại cho cô, chỉ là, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-2/1245073/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.