Vào năm bảy tuổi, tiểu Liêu, Vinh Hưởng và Vinh Nhung cùng nhau trở về nước thăm Hồng mộ. Cũng là trong năm này, cô biết Dịch Bách Sanh.
Bách Sanh lúc ấy mười tuổi, tiểu Liêu biết từ miệng mẹ của mình, Bách Sanh vừa sinh ra không bao lâu thì bị người xấu bắt đi. Lúc đó cậu còn nhỏ hơn cô bây giờ, tiểu Liêu há to miệng nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhỏ như vậy, thật đáng thương.
Vì vậy, lúc Tưởng mạch nắm tay Bách Sanh đi tới, tiểu Liêu không kiềm được mà giơ tay lên sờ sờ bé trai cao hơn chính mình nửa cái đầu, âm thanh mang đầy sự thương hại, "Anh thật đáng thương, ngoan ngoan, tiểu Liêu thương."
"...." Bách Sanh mặt lạnh trừng bé, khuôn mặt nhỏ bao phủ vởi mây đen dày đặc. Con bé này trong mắt thương hại chuyện gì?
Em trai sinh đôi của Bách Sanh là Thiên Bắc đang mím môi cười, phát hiện cố bé này rất thú vị.
Người cha không có nhân tính Vinh Hưởng mang theo Vinh Nhung đi du lịch, hưởng thụ thời gian của hai người khó mà có được. Tiểu Liêu uất ức ôm cánh tay nhỏ, trơ mắt nhìn mẹ mình bị cha lừa gạt, dụ dỗ đi vào sân bay.
Tiểu Liêu mếu miệng, gương mặt tràn đầy nước mắt, cảm giác mình thành đứa trẻ không ai muốn. Bách Sanh lạnh lẽo ở bên cạnh cười, liếc mắt nhìn bé, "Ba cậu nhất định là chê cậu như con sên, dẫn đi theo thì quá mất mặt."
"...." Nước mắt của Tiểu Liêu càng ngày càng nhiều, nhìn người trước mặt đang hả hê, vô tội mà xoắn ngón tay vào nhau.
Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-thoai-anh-va-em/1537274/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.