Editor: SunniePham
Cuối cùng vào năm mười lăm tuổi cũng không có cái gì xảy ra, Thẩm Trạm xuất hiện như hoa nở sớm tàn, so với kiếp trước đất diễn một phần mười phần cũng không bằng. Vinh Nhung vẫn cảm thấy kinh ngạc không biết là Vinh Hưởng khi đó đã nói gì với Thẩm Trạm, tại sao sau này Thẩm Trạm lại thật sự biến mất không thấy đâu cả.
Dĩ nhiên, điểm này chỉ là lòng hiếu kỳ xuất phát đối với sự không biết theo bản năng hứng thú thôi. Có thể cùng bình an vượt qua cái quan hệ mập mờ Vinh Hưởng năm mười lăm tuổi, làm cho trong lòng của cô có chút không quen. Cũng vừa âm thầm thấy may mắn là anh và cô đã tránh khỏi vận rủi, lại có chút buồn bã đến mất hồn.
Không thể phủ nhận, cho dù cô có oán hận thế nào đi nữa, thì vẫn không thể nào lạnh lùng với tình cảm của mình so với kiếp trước. Giãy giụa nữa đều là chán nản, trong lòng cô không bỏ được người kia....Yêu quá nặng, cũng bị thương quá sâu. Cuối cùng người kia đã thành công lây đi hô hấp, tim của cô, muốn quên không nhớ, cũng đã không còn kịp rồi.
Đêm đó, hàng động đột ngột của Vinh Hưởng làm cho cô không biết nên giải thích thế nào, sau đó thì một chút lúng túng anh cũng không có, cũng không giải thích cái gì. Thật sự giống như một người anh trai, đối với cô quá gần cũng quá yêu thương, quan tâm cô, hiểu rõ, yêu mến yêu đầy đủ, làm cho Vinh Nhung có chút luống cuống, không biết nên dùng tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-thoai-anh-va-em/1537256/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.