Edit: Sunnie
Ngày thứ ba Vinh Nhung ra đi, tất cả trình tự theo thủ tục của cảnh sát hoàn tất mới tổ chức tang lễ.
Tang lễ của cô rất vắng vẻ.
Lúc Dịch Phong và Tưởng mạch đi vào linh đường thì thấy ghế ngồi của khác trống rỗng. Linh đườngto như vậy, chỉ có một mìnhVinh Hưởng mặc đồ đen yên tĩnh ngồi ở chỗ đó.
Hình ảnh trắng đen xen kẽ nhau, vẻ mặt anh mệt mỏi, im lặng giống như đang hát kịch câm. Vinh Nhung không có bạn bè, người tới cúng vái cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cô càng cô đơn, Vinh Hưởng càng đau lòng.
Cô đi như vậyanh mới phát hiện....Cuộc đời của cô lại đơn giản tới thế.
Đơn giản đến mức trong thế giới của cô chỉ có một người chính là anh.
Vinh Hưởngbức hình cô đang mỉm cười nhẹ nhàng, trái tim đã sớm bị thương không gượng dậy nổi. Thậm chí đối với bức ảnh chụp anh cũng cảm thấy hoảng hốt, giống như là cô đang nhìn anh, mỉm cười với anh.
Tưởng Mạch nhìn thấy bức ảnh trắng đen của cô thì lặp tức cả mắt đều đỏ ngầu, dáng vẻ giống nhau như đúng như cô đang mỉm cười. Nào ngờ lúc cô đi lại thê thảm tới vậy. Cô biết Vinh Nhung rất lâu rồi, biết rõ gút mắt yêu và hận của cô và Vinh Hưởng, lúc đó ngoại trừ cô kinh ngạc thì chỉ còn đau lòng.
Tầng mười, cô không có cách nào tưởng tượng được người gầy yếu như vậy, tâm trạng thế nào, dũng khínhư thế nào, mới dám nhảy xuống .
Vinh Hưởnghạ mắt ngồi ở một bên, xung quanh xảy ra cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-thoai-anh-va-em/1537252/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.