Bốn năm sau....
"Vinh Nhung, có người tìm."
Nghe giọng nói nhưng không thấy người đâu, Vinh Nhung bất đắc dĩ quayđầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tần Lộ đá văng cửa phòng ra trên tay xáchtheo túi lớn túi nhỏ đi vào. Tần Lộ nhíu mày, vẻ mặt chán ghét nhìn cô:"Cậu muốn ngăn cách với thế giới bên ngoài tới khi nào? Cậu có chỗ nàogiống người hiện đại chứ, điện thoại di động không cần, QQ không chơi.Cậu dứt khoát xuyên về cổ đại được rồi đó."
Vinh Nhung chỉ cười cười không trả lời. Chậm rãi mở tủ treo quần áo ratìm áo khoác, Tần Lộ sớm đã tập thành thói khi quen cô như vậy. Cô đágiày cao gót rồi ngồi xuống gác chân lên ghế, liếc mắt nhìn cô thay quần áo.
"Cậu có cần hay qua loa như vậy không? Cho dù là mẹ cậu tìm đối tượnghẹn hò cho cậu, nếu cậu không muốn gặp người ta thì cũng không cần qualoa tới mức vậy chứ. Tốt xấu gì cũng nên gọn gàng lại một chút khi rakhỏi cửa." Tần Lộ im lặng, dáng người Vinh Nhung vô cùng đẹp, nhưng côấy lại cố tình ăn mặc quê mùa. Nếu không phải là cô nài ép lôi kéo kéocô ấy đi mua quần áo mấy lần, thì không biết là cô ấy có chủ động đi mua quần áo không nữa.
"Có vấn đề gì sao?" Vinh Nhung về phía chiếc gương to, nhìn quần áo màuxám tro trên người một chút, nó rất thoải mái, cô đẩy gọng kính đen ởchóp mũi lên, cười cười đầy hài lòng.
Tần Lộ chán nản, nằm dài ở trên bàn sách làm dáng vẻ bội phụ cô: "Chịơi, bộ trong mắt chị tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-thoai-anh-va-em/1537238/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.