Bình yên được vài ngày càng khiến cho Vinh Nhung càng không nỡ, từ ngàyđó về sao Tống Hải Thanh cũng không có chủ động đi tìm cô. Mà Vinh KiếnNhạc mỗi ngày đều về nhà rất đúng giờ, cho dù hiếm khi có xã giao thìcũng sẽ xin phép với Hồng Mộ. Vinh Nhung nghĩ có lẽ chính mình thật sựđã quá lo lắng rồi. Bình thường Vinh Kiến Nhạc yêu Hồng Mộ như vậy, chắc hẳn cũng sẽ không dễ dàng bị Tống Hải Thanh chi phối.
Mà Vinh Kiến Nhạc từ ngày đó về sau không có gặp lại Tống Hải Thanh. Nếu không ngày đó phải bị bà ta chọc giận, chạm đến vết thương trong đáylòng, đồng thời ông cũng tự giận vì chính mình cũng không khống chế được cảm xúc của mình, mới đem tất cả tức giận và áp lực toàn bộ phát tiết ở trong cơ thể bà. Không sai, ông cần một loại phát tiết. Nhưng mà saukhi phóng túng qua đi cũng không làm cho ông nhẹ nhõm một chút nào,ngược lại ông cảm thấy có tội sâu hơn. Cho nên ông cự tuyệt tất cả cáclời mời của Tống Hải Thanh, đến cuối cùng cả điện thoại cũng không nhận.
Tống Hải Thanh lại một lần nữa bị chọc giận, hoàn toàn hiểu rõ mọichuyện. Bà ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn màn hình di động đen thui, lạnhlùng bật cười: "Vinh Kiến Nhạc, đây chính là ông ép tôi."
***
Vinh Nhung đã đợi ở cổng trường rất lâu rồi, dòng người tan học nhốn nha nhốn nháo trào ra, cô cẩn thận dựa vào cạnh cửa. Chờ rất lâu mà cònchưa thấy Vinh Hưởng đi ra, Vinh Nhung quay đầu nhìn nhìn quanh, nhìnthấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-thoai-anh-va-em/1537232/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.