Sự thay đổi giữa Vinh Hưởng và Vinh Nhung rất nhỏ nên không có ai nhìnra. Ở trước mặt người khác họ vẫn cãi nhau ầm ĩ như cũ, thỉnh thoảngtính xấu của Vinh Hưởng sẽ bọc phát, ầm ĩ với Vinh Nhung một trận rồi bỏ đi. Tương Mạch rất kinh ngạc, hình như Vinh Nhung đối với Vinh Hưởnghoàn toàn không có chút giới hạn nào. Cho dù anh vui giận thất thườnghay vô lý ngang ngược ra sao thì Vinh Nhung luôn bao dung vô điều kiện.Hai anh em này, hình như Vinh Hưởng mới là người ấu trĩ nhất.
Tương Mạch và Vinh Nhung ở nhà ăn đợi Dịch Phong và Vinh Hưởng đến, Tương Mạch chống cằm yên lặng nhìn Vinh Nhung.
Vinh Nhung bị cô nhìn chằm chằm nên có chút sợ hãi, ngượng ngùng phấtphất tay: "Nhìn cái gì, đừng nói là vứt bỏ Dịch Phong rồi quay sang yêutớ đấy."
"Nhung Nhung, Vinh Hưởng coi như là bị hủy trong tay cậu rồi."
"..." Vinh Nhung chột dạ trong lòng, ngây ngốc nhìn cô, chẳng lẽ Tương Mạch đã nhìn ra cái gì rồi sao?
"Nói thật đi, cậu hận anh ta sao?" Tương Mạch híp mắt áp sát lại gần cô, sờ cằm gương mặt vô cùng quỷ dị.
"?" Càng nói Vinh Nhung càng không hiểu gì cả.
"Cậu đang trả thù cho mười năm bị anh ta bắt nạt, nên cố ý chiều hư anhta, sau đó đem tính tình tồi tệ hết thuốc chữa đó dìm chết trong chiềuchuộng. Để sau này anh ta cả đời phải độc thân?"
Nếu anh cả đời độc thân thì tốt biết mấy, cô ước gì cả đời này không aimuốn lấy anh đấy. Vinh Nhung gian ác cong khóe mắt lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-thoai-anh-va-em/1537228/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.