“Sau đó tôi gọi mãi em ấy cũng không lên tiếng nữa.”
“Ồ?”
“Tôi tưởng là em ấy lại giận hờn linh tinh nên cúp máy luôn… Lát sau tôi gọi lại thì không ai bắt máy cả.”
“Sau đó?”
“Tôi đứng đợi mãi, lại gọi điện cho em ấy, vẫn không ai bắt máy, tôi lại đợi…”
“Sau đó?”
“Sau đó thì tôi về nhà.”
“Về nhà??!!”
“Phải.”
“Lúc đó mày không hề nghi ngờ là bạn gái mày đã xảy ra chuyện rồi à?”
“Tôi cũng có nghĩ tới, nhưng mà sau đó lại cảm thấy, có lẽ… có lẽ là không có chuyện gì đâu.”
“Có lẽ không có chuyện gì đâu?”
Đầu của gã thanh niên lại càng cúi thấp hơn.
“Mày về nhà rồi có gọi điện thoại đến nhà con bé để xác nhận nó về nhà hay chưa không?”
“Không có.”
Võ Bưu cười nhạt.
Gã thanh niên lập tức giải thích. “Cha mẹ em ấy vẫn luôn phản đối chuyện bọn tôi hẹn hò. Tôi không dám gọi đến nhà em ấy vì sợ bị mắng.”
“Mày cũng không có báo cảnh sát?”
“Không có.”
“Tại sao không báo?”
“…….”
Võ Bưu trả lời thay cho gã thanh niên. “Bởi vì mày có tật giật mình, vì mày biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Vì lúc xảy ra vụ án mày cũng có mặt ở con hẻm đó ---”
Gã thanh niên biến sắc hô lớn: “Không phải mà, không phải như ông nói đâu… Tôi - tôi - tôi không có giết em ấy. Tôi yêu em ấy mà, sao có thể ra tay giết người được chứ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-phau-su-tan-khai-niem-phap-y/2180889/chuong-8.html