Chương trước
Chương sau
Thứ Tư, ngày 17 tháng 8, trời đổ mưa rào. Lúc 17 giờ 16 phút.

Tại căn hộ số 045, tầng 15, toà nhà số 3 khu dân cư Nghệ Thủy.

Ngoại hình của Mạnh Khôn có chút khác biệt so với tưởng tượng của Lục Tiểu Đường. Chị ta mặc quần áo rất mộc mạc, gương mặt cũng không hề trang điểm tô son, lại thấp hơn Lục Tiểu Đường nửa cái đầu, dáng người trông tròn trịa hơn cô ít nhất sáu ký.

Chị ta đã ba mươi mấy tuổi, để tóc tém, đeo kính gọng vuông, trên gương mặt không biểu lộ một cảm xúc nào, rất phù hợp với tiêu chuẩn của một người quản lý thư viện.

Lục Tiểu Đường vừa trình thẻ cảnh sát vừa quan sát người phụ nữ này. Đôi mắt chị ta sưng to vì khóc nhiều, khoé mắt vẫn còn ẩm ướt.

Lục Tiểu Đường hỏi dò: “Tôi đoán là chị đã nghe nói về sự việc vừa phát sinh…”

Mạnh Khôn khẽ gật đầu rồi xoay người bước vào phòng khách.

Phòng khách rất rộng được trang trí theo phong cách Rococo của Châu Âu thế kỷ 18. Đèn chùm treo trên trần nhà toả ra ánh sáng ấm áp rọi vào giấy dán tường và thảm trải sàn kiểu Ả Rập tạo ra một quang cảnh vô cùng trang nhã và sang trọng. Kiểu trang trí này và vẻ ngoài của Mạnh Khôn hoàn toàn không tương xứng với nhau chút nào. Lục Tiểu Đường suy đoán đây hẳn là phong cách của Lý Thục Trân.

Phòng riêng của Lý Thục Trân lại càng xa hoa và tinh tế, toàn bộ bài trí trong phòng đều mang hơi hướm kiến trúc thời La Mã. Chiếm cứ toàn bộ một bên vách tường là giá sách khổng lồ, trên chiếc bàn làm việc làm từ gỗ thông đỏ đặt một máy vi tính iMac 20 inch hiệu Apple, một đĩa DVD, một chồng sách và một quyển sách đang nằm úp sấp ngay bên cạnh bàn phím.

(Chú thích: một số ảnh minh hoạ cho máy vi tính iMac.)



Lục Tiểu Đường vừa đút hai tay vào túi quần vừa đánh giá toàn bộ căn phòng. Cô cầm quyển sách lên, thấy trên bìa sách có ghi “Học thuyết tâm lý của Freud”. Cũng không có gì đáng kinh ngạc, Lý Thục Trân vốn là giảng viên môn tâm lý học xã hội ở Học viện Phát thanh.

“Cô đang làm gì vậy?” Mạnh Khôn bỗng xuất hiện sau lưng Lục Tiểu Đường, giọng nói mang theo sự chất vấn không hề khách khí.

“Tôi muốn biết tất cả các chi tiết liên quan đến Lý Thục Trân.” Lục Tiểu Đường trả lời.

“Có cần thiết đến mức đó không?” Mạnh Khôn gõ ngón tay lên bàn. Ngay lúc Lục Tiểu Đường đang suy nghĩ có nên mở máy vi tính của Lý Thục Trân lên hay không, Mạnh Khôn bỗng đặt tay đè lên bàn phím, che đi nút khởi động máy.

“Tôi phải tìm kiếm các loại manh mối bất thường, chẳng hạn như có ai đang theo dõi chị ấy không…” Lục Tiểu Đường giải thích.

“Cô cảm thấy có thể tìm được thứ mình muốn trên cái máy tính này sao?” Tay Mạnh Khôn vẫn đè chặt lên bàn phím chiếc máy tính. “Cô ấy chỉ dùng máy vi tính để dạy học, đến cả phim điện ảnh và game cũng chưa từng tải về một lần. Mỗi một bài giáo án đều do chính tay cô ấy soạn thảo, người khác bao gồm cả cha mẹ cô ấy tới đây cũng không được phép chạm vào đâu.”

“Nếu chị ấy thật sự kín đáo như vậy, sao chị có thể biết rõ những thứ chị ấy đang cất giữ trong máy là gì?”

Mạnh Khôn nghẹn lời không nói được câu nào.

“Mở máy tính lên đi.” Lục Tiểu Đường bình tĩnh nói.

Môi Mạnh Khôn khẽ giật như còn muốn tiếp tục tranh luận, nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của Lục Tiểu Đường, cô ta đành miễn cưỡng ấn nút nguồn. “Cạch” một tiếng, máy tính bắt đầu khởi động.

Lục Tiểu Đường tranh thủ thời gian bước đến trước giá sách rồi đưa mắt quét một lượt, bỗng cô nheo mắt, rút ra một quyển sổ bìa da nằm trên giá.

“Đây là nhật ký của cô ấy, là đồ riêng tư!” Giọng của Mạnh Khôn từ sau lưng cô truyền đến, trong giọng nói không hề che giấu sự chán ghét.

“Tôi biết.” Lục Tiểu Đường thản nhiên mở quyển sổ ra.

Nhật ký hằng ngày của Lý Thục Trân chẳng ghi lại điều gì kỳ lạ. Nói chung đều là những bài viết mô tả ngắn gọn những chuyện đã xảy ra trong ngày, có lúc mang theo cảm xúc bộc phát của người viết, có lúc lại chứa đựng một vài triết lý nào đó. Thứ duy nhất khiết Lục Tiểu Đường chú ý là cứ cách vài trang nhật ký lại có một bài thơ —

“Thật ra,

Điều em mong mỏi bấy lâu

Cũng chỉ là một giây phút ấy

Anh tặng em đoá hoa dành dành

Nở trên sườn đồi nơi mình gặp gỡ

Nếu có thể yêu sâu đậm một lần rồi mãi mãi biệt ly

Cũng vẫn hơn một đời trường cửu mà không có người

Điều em mong mỏi bấy lâu

Cũng chỉ là trong một khoảnh khắc

Anh đứng đấy quay đầu lại nhìn em.”

Hồi còn học cấp ba Lục Tiểu Đường đã từng đọc được bài thơ này, đây là một bài thơ tình hiện đại của nhà thơ Tây Mộ Dung. Cô thật sự không ngờ một giảng viên đại học có vẻ ngoài thành thục và sắc sảo như Lý Thục Trân lại vẫn còn yêu thích những bài thơ tình cảm lãng mạn của thiếu nữ.

Cô lại mở mấy bài thơ khác ra xem, hầu hết đều là thơ tình hoặc thơ hoài niệm tuổi thanh xuân tươi đẹp. Căn cứ những thông tin có được về nạn nhân thì lúc còn sống cô ta chưa từng quen bạn trai mà bản thân đã sắp quá lứa lỡ thì mất rồi.

--------------------------

Người dịch: Min_4ever
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.