Hắn tập trung quan sát ở phần cuối đại tràng, gần đến trực tràng. Quả thật hắn không thể nhìn ra đó là thứ gì. Nó trông như một mảnh vụn rất nhỏ, hình thù không có gì đặc biệt. Nếu không nghe thấy âm thanh vừa rồi mà chỉ nhìn ảnh X quang thôi thì hắn chắc chắn sẽ không thể nhận ra phần ruột này có điểm bất thường.
Mảnh vụn đó có thể là thức ăn đã được tiêu hoá một nửa, có thể là một loại hạt nào đó không tiêu hoá được, hoặc cũng có thể là do máy chụp X quang có chút sai sót. Mộ Dung Vũ Xuyên suy nghĩ cả buổi cũng không có được kết luận cụ thể, có lẽ vấn đề là ở chiếc máy X quang già cỗi không thể chụp ra hình dáng thật của vật thể đó rồi.
Vì vậy hắn cầm dao giải phẫu lên, cắt bỏ phần ruột thừa rồi đặt đoạn ruột lên khay mang tới bồn rửa. Hắn vặn mở vòi nước, rửa hết máu và chất bẩn bám bên ngoài ruột rồi vuốt phẳng ruột từ phần đại tràng xuống đến trực tràng…
Cách miệng trực tràng một đoạn khoảng 10 cm, tay hắn chạm đến một vật gì đó rất cứng rắn. “Dao giải phẫu.” Hắn nói.
Minako nhanh chóng đặt dao giải phẫu vào tay hắn rồi cùng Võ Bưu chụm đầu lại quan sát.
Mộ Dung Vũ Xuyên rạch một lỗ nhỏ trên thành ruột, mùi hôi thối lập tức toả ra khiến Võ Bưu và Minako vội vàng lui về sau hai bước.
Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn thản nhiên như không. Minako cảm thấy lúc hắn ăn cơm trong căn tin trường dường như cũng mang vẻ mặt bình tĩnh như thế này. À, hắn còn thích ăn nhất là món lòng phèo nữa chứ. Tên biến thái này… tốt nhất cô vẫn nên ít qua lại với hắn thì hơn. Có lẽ cha cô sẽ ưa thích loại người như hắn.
Mộ Dung Vũ Xuyên dùng một cây kẹp gắp ra một vật dài khoảng 3 cm vô cùng cứng rắn. Hắn rửa sạch phân và nước tiểu bọc bên ngoài vật thể, để lộ ra một vật hình trụ có màu đồng —
Một đầu dẹp, một đầu nhô ra nhưng trông rất méo mó.
Võ Bưu là người đầu tiên nhận ra nó. “Là một viên đạn.”
“Đạn?!” Mộ Dung Vũ Xuyên đưa vật đó đến trước mắt nhìn thật kỹ.
“Hơn nữa, đây còn là một viên đạn đã qua sử dụng, đầu đạn đã bị móp méo không còn hình dạng ban đầu.” Võ Bưu khẳng định.
Mộ Dung Vũ Xuyên hết sức ngạc nhiên. Hắn thật không ngờ trong ruột nạn nhân lại có thể tìm thấy một viên đạn.
Điều này có nghĩa là gì?
Minako vô cùng nghi hoặc: “Sao cô ấy lại có thể ăn đạn vào bụng nhỉ?” Mộ Dung Vũ Xuyên trả lời: “Không phải ăn vào từ miệng, mà là nhét vào từ hậu môn.”
Minako câm nín ngay lập tức.
“Ông có thể nhìn ra đây là loại đạn gì không?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi Võ Bưu.
“Để tôi xem kỹ lại.”
Võ Bưu bước tới xem xét viên đạn một lúc rồi rút súng đeo bên hông ra, tháo băng đạn lấy ra một viên để so sánh. Cuối cùng ông nói: “Đầu đạn 7.26 mm đời 64, là đạn súng lục, cũng chính là loại đạn tiêu chuẩn của cảnh sát.”
Minako đột nhiên lên tiếng: “Sao hung thủ có đạn của cảnh sát được? Chẳng lẽ hắn cũng là một cảnh sát?”
Mộ Dung Vũ Xuyên và Võ Bưu nhìn nhau. Cuối cùng ông nói: “Tuy đây là đạn chuyên dụng của cảnh sát nhưng không nhất định người sử dụng nó cũng là cảnh sát. Bây giờ có rất nhiều tội phạm xã hội đen phỏng chế lại súng ống đạn dược theo kiểu của cảnh sát, nên có rất nhiều người đang sử dụng loại đạn này.”
Mộ Dung Vũ Xuyên nói thêm: “Nhưng cũng không thể loại trừ tình huống hung thủ là một cảnh sát.”
Võ Bưu không nói gì nữa nhưng vẻ mặt ông hết sức u ám.
“Phải rồi,” Minako dường như nhớ ra điều gì, “Cảnh sát Lục không phải cũng bị người ta bắn sao? Hung thủ có phải cũng chính là hắn không?”
Mộ Dung Vũ Xuyên giải thích: “Từ hình dáng bên ngoài của viên đạn thì chưa biết được. Đạn bắn Lục Tiểu Đường là một viên đời 51 đầu đạn 7.62 mm.” Lời vừa nói ra, hắn bỗng sửng sốt nghĩ đến điều gì đó…
Hắn giơ viên đạn lên nhìn tới nhìn lui, chợt thấy trên thân viên đạn có khắc một hình chữ thập.
Quả nhiên là chữ thập.
Tuy không có chứng cứ chứng minh kẻ tập kích Lục Tiểu Đường và kẻ đã sát hại Lý Thục Trân và Trần Mộng Dao là cùng một người, nhưng Mộ Dung Vũ Xuyên đã chắc như đinh đóng cột hắn chính là kẻ đã gây ra mọi chuyện.
Bây giờ lại có một vấn đề khác. Hung thủ nhét viên đạn này vào trong thân thể nạn nhân để làm gì?
Tại sao hắn lại sử dụng hai loại đạn khác nhau? Chẳng lẽ vì hắn có hai khẩu súng lục không cùng chủng loại?
Thông thường những vấn đề càng dễ dàng giải thích thì càng không đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta. Mộ Dung Vũ Xuyên cảm thấy đầu mình đang to ra như cái đấu.
Võ Bưu bỗng nói: “Tôi nghĩ chúng ta có thể kiểm tra các vết tích trên bề mặt viên đạn.”
“Nếu ông cho rằng có thể tìm được dấu vân tay của hung thủ trên viên đạn này thì tôi thấy không có hy vọng đâu.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói. “Các loại vi khuẩn trong thành trực tràng đã ăn sạch mọi mồ hôi và vết bẩn trên viên đạn này rồi.”
“Có khi nào hắn muốn đùa cợt với chúng ta nên mới làm như vậy không?” Võ Bưu hỏi.
“Tôi đâu có biết.” Mộ Dung Vũ Xuyên nhún vai.
Hắn bảo Minako tắt đèn giải phẫu và bật đèn tử ngoại lên, rồi dùng dao giải phẫu mở bung phần trực tràng ra đem soi dưới đèn. Hắn hy vọng có thể phát hiện ra các vết tích của t*ng trùng hoặc một loại ADN nào đó còn tồn tại trong thành trực tràng.
“Có tìm được gì không?” Võ Bưu hỏi.
Mộ Dung Vũ Xuyên im lặng một lúc lâu rồi tắt đèn tử ngoại.
Toàn bộ phòng khám nghiệm tử thi rơi vào bóng tối.
Giọng nói đầy mệt mỏi của Mộ Dung Vũ Xuyên lúc này mới vang lên: “Tôi đã biết hắn tuyệt đối sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này mà. Mẹ nó, đúng là thằng khốn xảo quyệt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]