“Chúng ta hãy quay lại thời điểm lúc em rời khỏi thư viện trường. Em cảm giác được hắn dùng kim đâm vào mông mình, vậy em có nhớ được hắn lái xe gì không?”
Trần Mộng Dao lắc đầu. “Em không nhớ rõ. Sách của em đều rơi trên mặt đất. Sau đó em đã ở…”
“Ở chỗ đó? Ngoại trừ mùi vị, em có còn nhớ nơi đó có điểm gì đặc biệt không?”
“Rất tối.”
“Em không nhìn thấy dù chỉ là một món đồ nào sao?”
“Em không mở mắt ra được. Em đã cố, nhưng vẫn không được.”
…
“Có một người đàn ông. Hắn ẩn nấp trên đường em trở về ký túc xá.”
“Lúc đó em đi con đường nào?”
“Con đường lát sỏi ở phía Đông.”
“Con đường bên hông khu dân cư phải không?”
Cô gái lắc đầu. “Con đường bên hông sân tennis. Con đường đó đi ngang toà lầu xây bằng gạch bị bỏ hoang. Lúc em đi đến đó bỗng thấy một người bước ra từ trong toà lầu, em vốn rất sợ hãi, nhưng em thấy hắn kẹp mấy quyển sách dưới cánh tay nên cho rằng hắn cũng là sinh viên hoặc giảng viên trong trường. Nhưng mà… nhưng mà, khi đi đến gần em, hắn đột nhiên ném hết sách rồi nhào tới…”
“Em có nhìn thấy mặt hắn không?”
“Quanh đó không có đèn đường, trời rất tối. Em không nhớ ra được gương mặt hắn. Hắn cầm một thứ gì đó sắc như kim tiêm đâm vào người em.”
“Giống như kim tiêm trên ống chích?”
“Em không nhìn thấy. Có lẽ là nó.”
“Hắn đâm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-phau-su-tan-khai-niem-phap-y/2180711/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.