Vương Hoa Vân ngồi co ro tại chỗ, miệng lẩm bẩm: “Nếu cảnh sát các vị đều đã biết rõ ràng như vậy rồi thì còn tìm đến tôi làm gì? Chẳng phải vụ án này đã kết thúc từ lâu rồi sao, nghe nói kẻ tình nghi đã chạy trốn…”
Bà ta đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh. “Lẽ nào đã bắt được cô ta rồi sao?”
Tào Thanh vừa định trả lời thì bàn tay Mộ Dung Vũ Xuyên đặt dưới bàn đã lặng lẽ nhéo vào tay cậu ta một cái.
Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không trả lời câu hỏi của Vương Hoa Vân. “Chúng tôi muốn hiểu rõ về mọi mặt trong cuộc sống của người học viên này. Hy vọng cô chủ nhiệm phối hợp với chúng tôi.”
Vẻ mặt Vương Hoa Vân rất u ám, nhưng trong ánh mắt lại toả ra một tia sáng kỳ lạ.
Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh đưa mắt nhìn nhau.
Người phụ nữ này chắc chắn biết được điều gì đó.
“Chúng tôi cũng hiểu rõ ràng vụ án này rất phức tạp.” Mộ Dung Vũ Xuyên úp úp mở mở nói. “Năm đó cảnh sát chúng tôi không ráo riết truy tìm nguyên nhân mà qua loa kết án là vì muốn tập trung vào việc đuổi bắt nghi phạm. Trên báo cáo điều tra cũng chỉ viết có vài từ như thế. Bây giờ chúng tôi cần phải làm lại một bộ hồ sơ mới cho vụ án này.”
Vương Hoa Vân lập tức trả lời: “Các vị đã bắt được kẻ bị tình nghi sao không trực tiếp hỏi cô ta ấy? Cớ gì phải phí công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-phau-su-tan-khai-niem-phap-y/2180706/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.