Minako đi được một lúc bỗng cảm thấy hối hận.
Toà nhà thực hành nằm ở vị trí yên tĩnh và tối tăm nhất sâu bên trong Đại học y.
Trong toà nhà đặt rất nhiều tiêu bản cơ thể người loại tinh xảo nhất tỉnh, từ tiêu bản thai nhi đến người già, từ đầu lâu đến nội tạng đủ chủng loại, gần như thứ gì cũng có. Những tiêu bản này có rất nhiều nguồn gốc khác nhau, hầu hết đều đến từ di thể của những người tình nguyện hiến tặng. Có người chết tự nhiên, có người gặp tai nạn, có người chết vì bệnh, cũng có người là nạn nhân của các vụ án hình sự,… và một loại người nữa là phạm nhân lãnh án tử hình không có gia quyến nhận di thể.
Có thể nói mỗi một thi thể đều có câu chuyện đời của riêng mình, lúc còn sống họ cũng trải qua đầy đủ các cung bậc cảm xúc buồn vui hờn giận, có được rất nhiều kinh nghiệm sống, để rồi cuối cùng đều trăm sông đổ về một biển, trở thành một bộ thi thể câm lặng…
Những thi thể này sẽ có cảm giác thế nào khi ngày ngày phải đối mặt với những cơ thể sống đi qua đi lại trước mặt mình?
Là hâm mộ? Hay buồn bã? Hay bình thản đón nhận…
Một cơn gió lạnh thổi qua giữa hai chân Minako khiến cô dựng hết tóc gáy.
Tiếp tục đi tới, trước mặt là một vùng tối tăm, quay trở về, sau lưng cũng là bóng đêm vô tận. Toàn bộ thế giới dường như chỉ còn có một mình cô.
Mộ Dung Vũ Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-phau-su-tan-khai-niem-phap-y/2180673/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.