Đan Diễn Vy vừa rửa bát xong, đến phòng khách rút tờ giấy lau khô nước, rồi nhận được cuộc gọi của bạn thân. Vy Vy, mình muốn về nước rồi. Vụ ly hôn của mình cuối cùng cũng thắng rồi. Tiếng của Vũ Thư tràn đầy vui mừng. Thế nhưng Đan Diễn Vy ngơ ngác, nửa ngày cũng không biết nên đáp thế nào. Điện thoại tiếp tục truyền đến tiếng của Vũ Thư: Vy Vy, cậu nói rất đúng, con người đều truy cầu hạnh phúc, người mình yêu là Trình Thiên, mình không nên bỏ lỡ anh ấy.
Đan Diễn Vy ‘ừ’ một tiếng, sau đó phát hiện bản thân đến tiếng ừ cũng có chút gượng gạo. Mình sẽ cố gắng xử lý xong chuyện bên này thật nhanh, cùng lắm 1 tháng nữa sẽ trở về, Vy Vy, đến lúc đó rồi gặp! Vũ Thư nói xong liền tắt máy, mà Đan Diễn Vy cứ cầm điện thoại đứng đó, đầu dây bên kia truyền đến tiếng ‘tút tút’ bên tai. Một bóng dáng thon dài đi ra từ phòng ngủ, thấy Đan Diễn Vy cầm điện thoại đứng ở đó, liền hỏi: Sao vậy? Đan Diễn Vy quay đầu lại nhìn.
Dường như Lục Trình Thiên vừa tắm xong, trên người mặc áo ngủ màu xanh sẫm, đang dùng khăn lau khô mái tóc ướt sũng, cổ áo ngủ hơi mở ra, lộ ra một mảng ngực rộng, dáng người cao lớn, tóm lại rất là bổ mắt. Không sao. Đan Diễn Vy đặt tai nghe xuống, thuận miệng nói: Vũ Thư nói cô ấy sắp về rồi. Lúc cúi người đặt điện thoại xuống, Đan Diễn Vy khẽ liếc nhìn Lục Trình Thiên, cô thấy Lục Trình Thiên vì câu này của mình mà động tác lau tóc khựng lại 2 nhịp, khuôn mặt cứng ngắc vẫn lạnh băng như cũ.