Vấn đề này tuyệt đối không phải là chuyện nên nói, Hiên Viên Hủ lập tức ngồi dậy.
"Vận Nhi đói bụng không? Ta đi phòng bếp chuẩn bị."
Hàn Vận mỉm cười.
"Đi đi."
Hàn Vận cũng là bất chợt nghĩ đến, cũng không có ý tứ khác. Dù sao chuyện đó cũng đã qua đi, cứ để trong lòng đối với hai người đều khổ sở.
Hiên Viên Hủ thấy Hàn Vận không có tiếp tục đề tài này, thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng vẫn tự trách, mỗi một lần nghĩ đến Vận Nhi lúc ấy, hắn liền thống hận chính mình.
Hàn Vận nằm ngửa trên giường lớn, nhìn tấm màn hoa lệ trước mắt. <HunhHn786>
Đúng lúc này ở ngoài cửa vang lên một giọng nói.
"Hàn công tử."
"Tiến vào."
Hàn Vận cũng không quay đầu nhìn. Hàn Vận nghĩ người có thể đi vào chỗ này tuyệt đối đều là người mình biết.
"Tham kiến công tử."
Một thiếu niên đến trước giường quỳ xuống.
"Chuyện gì?"
Hàn Vận quay đầu nhìn về phía người tới.
"Ngươi là Chính Nhi sao?"
"Dạ."
"Đừng quỳ, nhanh đứng lên, thù của ngươi báo chưa?"
Chính Nhi đứng lên, nhếch miệng cười.
"Báo rồi. Hủ Vương gia tìm cho Chính Nhi một vị sư phó. Sau một thời gian cố gắng, rốt cục Chính Nhi cũng giết được những kẻ thù."
Đương nhiên nếu không có người của Vương phủ giúp, hắn cũng sẽ không dễ dàng báo được thù như thế. Cho nên hắn thực cảm kích Hàn công tử. Nếu không có Hàn công tử, hắn không có cơ hội báo thù rửa hận.
Hàn Vận mỉm cười.
"Thù cũng báo xong, sau này có tính toán gì chưa?"
Chính Nhi gật gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-nhan-la-trom/1489663/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.