Thuyền chậm rãi cập bờ.
Từ sau khi Hàn Vận nói chuyện với Lục Triển Tường xong, đã qua hơn mười ngày, Hàn Vận vẫn chưa biết vì sao Lục Triển Tường bắt mình đi.
"Nơi này chính là Hải Tâm Đại Lộ sao?"
Hàn Vận nhìn đảo nhỏ trước mắt.
Thuyền lớn cập bờ, từ rừng cây rậm rạp trên đảo nhỏ có một đám người đi ra. Bọn họ mặc trường bào màu sậm, quỳ trên bờ cát, chỉ có mấy người phía trước đứng nghênh đón. <HunhHn786>
"Bốn vị trưởng lão, mấy năm nay vất vả các ngươi."
Lục Triển Tường nhảy xuống thuyền, vẻ mặt có chút kích động, hắn rốt cục đã trở lại.
"Tộc trưởng, liệu có tìm được sứ giả không."
Một trưởng lão lớn tuổi, giọng run rẩy dò hỏi.
Lục Triển Tường gật đầu, rồi quay đầu nhìn về phía Hàn Vận.
Bốn vị trưởng lão lập tức nhìn theo tầm mắt Lục Triển Tường, miệng không ngừng nói thầm.
"Được cứu rồi, được cứu rồi."
"Mọi người đều đứng lên đi, một tháng sau cử hành tế lễ."
Lục Triển Tường cất cao giọng nói.
Hàn Vận cảm giác mọi người nhìn mình bằng ánh mắt có chút kỳ quái, làm Hàn Vận cảm thấy sợ hãi.
Lục Triển Tường giữ chặt tay Hàn Vận.
"Theo ta đi một chỗ."
Hàn Vận bĩu môi, thầm nghĩ, ta có lựa chọn sao?
Lục Triển Tường mỉm cười:
"Đến nơi đó, ta sẽ nói cho ngươi biết hết thảy."
Lệnh mọi người lui ra, Lục Triển Tường kéo Hàn Vận tiến vào Hải Tâm Đại Lộ. Áo choàng bay bay giống như buồm thuận gió.
Đảo nhỏ đầy cây xanh, giống như một chốn thần tiên. Trong không khí mang theo mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-nhan-la-trom/1489653/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.