Có lẽ vận khí thích khách này không tệ, ngay khi lưỡi dao ép xuống, tiếng thị vệ truyền vào nhà tù.
"Có người cướp ngục!"
Cai ngục lập tức đem đao thu hồi.
"Mau, bảo vệ Vương gia!"
Bọn thị vệ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào nhà tù.
"Tham kiến Vương gia, người tới đã bị bắt."
"Hết cả hồn!"
Hàn Vận nhịn không được nói thô bạo. Nếu cũng bắt được kêu lớn tiếng như vậy làm chi!
Hiên Viên Hủ đứng lên, nhìn thoáng qua sắc mặt phạm nhân, cũng cho cai ngục một ánh mắt.
"Hôm nay đủ rồi, Vận Nhi, chúng ta trở về đi."
Hiên Viên Hủ ái muội để tay lên eo nhỏ của Hàn Vận, phất tay đối với cai ngục.
"Canh giữ phạm nhân."
"Dạ."
Cai ngục hiểu ý lĩnh lệnh.
Hàn Vận có chút giật mình, không nghĩ tới Hiên Viên Hủ dễ dàng buông tha tên phạm nhân kia, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng.
"Này, ngài lại âm mưu quỷ kế gì vậy?"
Hàn Vận lấy khuỷu tay đụng đụng vào ngực Hiên Viên Hủ.
"Khụ khụ, nhẹ nhẹ, nếu cướp ngục là cứu phạm nhân đi, bổn vương tất nhiên sẽ không để hắn đi một chuyến tay không."
Hiên Viên Hủ bắt lấy tay Hàn Vận rồi mỉm cười. Đại thúc xuống tay thật đúng là không nể mặt.
Hàn Vận liền biết nguyên nhân. Quả nhiên hồ ly chính là hồ ly, giảo hoạt là trời sinh cũng là bản tính.
"Sao xác định cướp ngục không phải đi vào giết người diệt khẩu?"
Đem bàn tay hơi lạnh của Hàn Vận cầm trong lòng bàn tay mình, Hiên Viên Hủ mở miệng nói.
"Muốn giết người diệt khẩu cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-nhan-la-trom/1489613/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.