Ngay vào lúc Harry nghĩ như vậy, Voldermort phiên bản 7-8 tuổi lại đột nhiên nhìn về phía Harry đang đứng, Harry cả kinh vội rụt đầu lại, nghĩ thầm không phải mình bị phát hiện rồi chứ?
Cậu đã đoán đúng, Voldermort —— không, có lẽ nên gọi là Tom Riddle, đích xác đã phát hiện bóng dáng lén lút ở góc tường. Tính cảnh giác trời sinh cùng hoàn cảnh sống nhiều năm trong cô nhi viện khiến cậu bé ngay lập tức cho rằng người kia đang muốn làm chuyện xấu với mình.
Tom Riddle mấp máy môi, thả con rắn nhỏ đang quấn trên cổ tay xuống, ra lệnh vài câu, để con rắn kia đi thám thính thay mình.
Không ai sẽ để ý đến một con rắn nhỏ, cho dù con rắn kia hay lảm nhảm.
Nhưng lần này, tiêu Tom đã thất sách.
Harry nghe tiểu Nagini lải nhải, trên trán trượt xuống ba đường hắc tuyến (-_-|||)
Nagini, mi giỏi quá!
Đúng là không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngốc như heo!
Cẩn thận nghe Nagini lải nhải xong, Harry bất đắc dĩ phát hiện tiểu Tom thật sự đã phát hiện ra mình. Quả nhiên, cho dù còn nhỏ, tính cảnh giác của tiểu Tom cũng khiến người ta phải khiếp sợ.
Phải làm gì bây giờ?
Harry khó xử. Cậu vốn định bắt chước Voldermort, chờ tiểu Tom gặp khó khăn gì đó rồi đi ra giúp đỡ một phen, nhưng cậu lại không nghĩ tới tính cảnh giác của chính mình năm 3-4 tuổi sao có thể so với Voldermort năm 7-8 tuổi cơ chứ. Giờ thì hay rồi, còn chưa bước ra bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-me-du-hi/2836725/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.