Cô vừa nhắn xong tin hồi âm thì Ngạn Hy từ phòng tắm nói vọng ra:
- Điềm Manh à, đưa quần áo giúp tôi.
Cô vội đặt điện thoại sang một bên rồi nhanh chân bước đến phòng tắm. Ngạn Hy hé cửa, ló mặt nhìn cô, ánh mắt đầy mưu mô:
- Tôi không kỳ lưng được, cô giúp tôi đi.
Lục Ngạn Hy thật lắm chuyện, nhưng anh là vì cô mà bị thương nên Điềm Manh phải hết lòng chăm sóc anh, không được nổi nóng với người đàn ông chai mặt.
- Được, để tôi giúp anh.
Cô đồng ý dễ dàng đến mức khiến anh ngạc nhiên. Từ lúc anh vì cô mà bị thương, Điềm Manh cũng trở nên ngoan ngoãn và dịu dàng hơn hẳn khi đối mặt với anh.
Anh ngồi trong bồn tắm hưởng thụ, cô cẩn trọng kỳ lưng cho anh, từng thao tác đều vô cùng nhẹ nhàng.
- Sắp tới ông bà nội của tôi sẽ tăng cường kiểm tra. Tôi nghĩ cô nên dọn đến đây sống tạm một tháng để tránh bị bại lộ.
Trò mới lại được anh bày ra, cô tròn xoe mắt ngỡ ngàng, tay dừng hành động kỳ cọ, đôi môi nhỏ nhắn cất lời:
- Dọn đến đây sống sao? Không thể được, sống cùng nhau sẽ rất bất tiện. Khi nào ông bà nội đến thì anh cứ báo với tôi, tôi sẽ đến nhà anh.
Ngạn Hy đã bày mưu tính kế muốn đưa cô vào tròng thì Điềm Manh chắc chắn chẳng thể thoát được. Anh bắt đầu bài phân tích bài bản chẳng khác nào văn mẫu đã được chuẩn bị tỉ mỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-ma-trai-tim-em/2929843/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.