Cô nở nụ cười rồi tựa đầu vào vai Ngạn Hy, trong lòng tràn ngập hạnh phúc vì có được tình yêu ấm áp và chân thành của anh:
- Em xin lỗi.
Đột nhiên cô nói xin lỗi khiến anh hoang mang chẳng hiểu gì cả:
- Có chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng em lại nói xin lỗi anh.
Cô ngồi thẳng lưng rồi nhìn trực diện vào mắt anh, cảm thấy có chút xấu hổ mà thú thật:
- Vì em từng có suy nghĩ muốn trốn chạy, muốn rời xa anh khi nghĩ rằng bản thân đã cản trở sự nghiệp của anh.
Anh thở phào một hơi nhẹ nhõm, ban nãy cứ lo sợ có chuyện gì đó nghiêm trọng. Nghe cô giải bày, anh đưa tay véo nhẹ gò má phúng phính:
- Ngốc quá, nếu em rời đi, không có em thì anh còn thiết tha gì sự nghiệp nữa. Vậy nên em hãy bỏ ý định chạy trốn khỏi anh đi.
Cô mỉm cười ngọt ngào, trải qua nhiều chuyện cùng nhau như vậy, cả hai ngày càng hiểu nhau hơn, tình cảm cũng dần thêm đậm sâu.
- Em sẽ không suy nghĩ tiêu cực như vậy nữa. Trốn chạy rất mệt mỏi, vẫn nên ở bên cạnh anh thì hơn.
Anh vòng tay ôm lấy eo cô rồi kéo cô ngồi sát vào lòng mình. Điềm Manh tựa đầu vào lồng ngực rắn rỏi, có thể nghe rõ nhịp tim anh đang đập.
- Đố em biết chạy đi đâu sẽ không thấy mệt?
Câu hỏi này có phải đang thách thức IQ của cô không? Tuy Điềm Manh rất thông minh, nhưng anh hỏi bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-ma-trai-tim-em/2929753/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.